Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 185: Thải y thể

Chương Trước Chương Tiếp

Chỉ tạm dừng một thoáng, năm người Chu Phàm không hẹn mà cùng nhanh chóng lui về phía sau, bởi vì không ai biết những cành khô khó có thể đếm xuể đó liệu có thật sự giống như mũi tên từ trong quang quyển bắn ra không, cành khô bắn ra lại sẽ có uy lực cỡ nào.

Theo bọn Chu Phàm lui về phía sau, ngàn vạn cành cây khôi phục như cũ, cây rừng lại lay động.

Năm người Chu Phàm nhìn chằm chằm cây khô quái dị trong quang quyển, vẻ cảnh giác trên mặt không giảm, nếu không phải Cấm Tà Phù ở trên tay trái không có bất kỳ điều gì dị thường, bọn họ sớm đã trốn khỏi nơi này rồi.

- Địch huynh, nhìn ra là gì không?

Khuôn mặt Hoàng phù sư giống như có băng sương ngưng kết.

Địch phù sư lắc đầu,

- Chúng ta đừng tới nữa, đi vòng quanh quang quyển này quan sát thêm một chút.

Đề nghị của Địch phù sư có được sự đồng ý của mọi người, kỳ thật khi không rõ tình huống, không ai dám mạo hiểm tiến vào trong quang quyển, bọn họ bắt đầu đi dọc theo quang quyển quan sát Trường Hà Lâm ở bên trong.

Bọn Chu Phàm rất nhanh phát hiện cây rừng trừ không ngừng lay động, không ít vỏ cây đen xám còn phủ lên một tầng áo choàng đủ mọi màu sắc xanh vàng cam nâu, áo choàng chậm rãi mấp máy, tựa như sống dậy vậy.

Áo choàng mấp máy khiến bọn Chu Phàm cảm thấy sởn gai ốc.

Lại đi thêm một lúc, trong lòng mọi người càng lúc càng bất an, Hoàng phù sư nghĩ nghĩ một chút rồi nói:

- Chúng ta tới phụ cận tìm thử, xem có tiểu thú tồn tại không.

Bọn Chu Phàm nghe thấy lời nói của Hoàng phù sư, rất nhanh liền hiểu được, Hoàng phù sư là muốn kiểm tra một chút.

Năm người Chu Phàm ở trong rừng cây ngoài một dặm rất nhanh tóm được một con thỏ nâu.

Thế giới này, dã thú có thể sinh tồn ở hoang dã quái quyệt hoành hành đều có biện pháp đặc thù của quần thể, ở trên trình độ nhất định tránh được quái quyệt, nhưng đối với con người mà nói, muốn bắt được dã thú thì vẫn không có độ khó gì.

Bọn họ đưa con thỏ về gần quang quyển bảy màu, muốn để nó tự chạy vào trong quang quyển, nhưng con thỏ rất bất an, mỗi lần buông nó ra, nó đều sẽ chạy trốn theo hướng ngược lại với quang quyển bảy màu.

Mất một phen công phu, bọn Chu Phàm mạo hiểm tới gần mới đưa được con thỏ này vào trong quang quyển.

Con thỏ vừa bước vào trong quang quyển, thân thể của nó đột nhiên trở nên bành trướng, lông màu xám cũng biến thành rực rỡ đủ màu, nó không ngừng sinh trưởng, cho đến khi cao tới một trượng mới ngừng lại.

Bọn Chu Phàm hoảng sợ nhìn b thỏ xám biến to, con thỏ quay người lại, mắt đỏ rực cũng biến thành năm màu rực rỡ.

Năm người Chu Phàm chậm rãi lui về phía sau, rút binh khí ra.

Con thỏ há miệng, lộ ra răng thỏ sắc bén, chân sau hữu lực giậm xuống đất nhảy lên, mắt thấy sắp nhảy ra khỏi quang quyển, chỉ là nó đang nhảy lên không trung ra thì toàn thân đột nhiên bốc cháy.

Hỏa diễm bảy màu bốc cháy, hỏa diễm theo thân thể của con thỏ dần dần tắt thành tro nguội, tro cũng có bảy màu.

Năm người Chu Phàm không lấy làm vui mừng, trên mặt vẫn mang theo vẻ cả kinh còn sót lại, biến hóa này phát triển quá đột ngột.

Trong quang quyển này rốt cuộc đã xảy ra dị hoá gì?

Bọn Chu Phàm lại càng không dám tới gần quang quyển, bọn họ lại tiếp tục điều tra vòng quanh quang quyển.

Đang đi, Chu Phàm chợt nhíu mày nói:

- Các ngươi có phát hiện phạm vi của quang quyển dường như đang mở rộng không?

Bốn người còn lại đều ngẩn người, bọn họ nhìn địa hình xung quanh, phát hiện những gì Chu Phàm nói là thật, ít nhất có thể xác nhận quang quyển đang khuếch tán tới bên bọn họ.

Nếu lại khuếch tán... Năm người Chu Phàm đều hơi biến sắc, lui về phía sau mấy bước.

Nhưng bọn họ vẫn không thể cứ vậy rời khỏi, cần tiếp tục điều tra.

Trong quang quyển đều là cây rừng lay động chiếm đa số, bọn Chu Phàm đi qua mấy sườn dốc, hi vọng có thể vòng qua những cây rừng này nhìn xem bên trong rốt cuộc phát sinh chuyện gì.

Cho đến khi bọn họ vòng qua cây rừng, khi dòng chảy rộng lớn của Ngụy Thương Giang đã lọt vào trong tầm mắt, bọn họ nhìn thấy mặt cỏ ở bờ sông mới triệt để dừng bước, trên mặt tất cả mọi người đều hiện lên một tia sợ hãi.

Ánh vào tầm nhìn của bọn họ đầu tiên là khối cầu bảy màu bồng bềnh ở trung tâm mặt cỏ, ngoài mặt khối cầu bán kính hơn một trượng đầy nấm mốc, rong rêu, chúng là có hình vảy, hình tròn tỏa ra ánh sáng năm màu xám, vàng, cam, đỏ, xanh.

Khối cầu bảy màu trào ra từng bọt biển sặc sỡ to bằng nắm tay bay lên trời cao, dung nhập vào trong quang quyển, ở đáy khối cầu có ba tuyến màu to bằng ngón út chui vào mặt đất, nối với đại địa.

Khối cầu bảy màu không ngừng rơi ra bào tử giống như hạt bụi, bào tử tách ra tứ tán, giống như kiến bò ra xung quanh.

Mặt cỏ lấy khối cầu bảy màu làm trung tâm còn nở ra từng đóa hoa, hoa có năm cánh, mỗi cánh hoa đều dài một trượng, cánh hoa tỏa ra quang mang bảy màu, có đóa hoa năm cánh khép lại, bên trong dường như có thứ gì đó đang không ngừng giãy dụa.

Bọn Chu Phàm rất nhanh liền biết đó là gì đang giãy dụa, bọn họ thấy từng quái quyệt hình thái khác nhau đang xếp đội từng bước đi vào trong đóa hoa, sau đó cánh hoa khép lại.

Đóa hoa khép lại đang héo rũ thành trạng thái lỏng màu đen chui vào trong cỏ xanh, chỉ là lập tức ở chỗ héo rũ lại có nở rộ năm màu mới nở rộ, hấp dẫn quái quyệt mới bước vào rồi đóa hoa, không ngừng kéo dài tuần hoàn này.

Tuyến màu nối với mặt cỏ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chuyển vận dinh dưỡng nó cần cho khối cầu bảy màu, dinh dưỡng là cướp lấy từ quái quyệt cùng với tất cả sinh mệnh trong quang quyển.

Hai vị Phù Sư Hoàng, Địch nhìn thấy khối cầu bảy màu, toàn thân bọn họ đều trở nên run rẩy, mắt co rút lại lộ ra vẻ sợ hãi khó có thể tưởng tượng.

- Thải Y Thể.

Địch phù sư lẩm bẩm,

- Sớm nên nghĩ đến rồi mới đúng.

Thải Y Thể?

Chu Phàm hơi nhíu mày, hắn chưa từng nghe qua thứ này, Trứu Thâm Thâm và võ giả khác cũng lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng.

- Nhanh lên, chúng ta trước tiên rời khỏi nơi này đã.

Hoàng phù sư hít một hơi thật sâu, hắn giống như sợ dính phải kịch độc, cả người đã nhanh chóng lui về phía sau.

Bốn người Chu Phàm vội vàng lui về phía sau theo.

Bọn họ một đường chạy vội, rời xa Trường Hà Lâm, cho đến khi trở lại xích đạo, mới thả chậm bước chân.

- Hoàng huynh, Ẩn Phúc Thôn phải lập tức bắt đầu di dời, hi vọng Tam Khưu Thôn cũng chuẩn bị sẵn sàng, không biết bên Mãng Ngưu Thôn đã biết tới sự tồn tại của Thải Y Thể chưa, ta sẽ dùng Tiêu Tức Phù thông tri cho bọn họ, đến lúc đó ba thôn chúng ta....

Địch phù sư sau khi hơi bình tĩnh lại nói,

- Tốt nhất là cùng lên đường, như vậy có thể chiếu ứng cho nhau một chút.

Hoàng phù sư gật đầu nói:

- Ta không có ý kiến, đến lúc đó lại liên hệ, mau chóng ngày mai khởi hành.

- Được, vậy cáo từ trước.

Địch phù sư chắp tay, dt võ giả của Ẩn Phúc Thôn vội vã rời đi.

- Hoàng lão đại nhân, ngày mai di dời thì quá vội vàng, sợ rằng không làm được.

Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, lúc trước bọn họ đã dự đoán, muốn di dời cả thôn, ít nhất phải mất hai ngày.

- Các ngươi không hiểu đâu, đó là Thải Y Thể! Chúng ta phải rời khỏi phiến địa vực này, càng nhanh càng tốt.

Nhắc tới Thải Y Thể, trên mặt Hoàng phù sư lại hiện lên vẻ sợ hãi,

- Nếu chậm, chờ lĩnh vực của nó khuếch tán đến chỗ chúng ta, còn muốn chạy cũng không được.

- Chuẩn bị sẵn sàng ngay đêm, buổi sáng ngày mai sẽ lên đường.

Hoàng phù sư nói tới đây, lấy ra một đạo Tiêu Tức Phù duy nhất, hắn phải truyền tin tức về, để trong thôn hiện tại bắt đầu làm tốt công tác di dời.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)