Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 184: Trường hà lâm

Chương Trước Chương Tiếp

Bầu không khí yên lặng lan ra trong sáu người Chu Phàm, bọn họ chỉ nhìn quang quyển bảy màu giống như bọt biển cách Tam Khưu Thôn rất xa.

- Cho dù là quái quyệt lợi hại, nhưng nó cách chúng ta xa như vậy, vì sao Vệ Cổ lại có phản ứng lớn đến thế?

Trứu Thâm Thâm nghiêm mặt chậm rãi nói.

Từ lẽ thường mà nói, chỉ có quái quyệt cấp Huyết Oán trở lên tới gần Tam Khưu Thôn, Vệ Cổ mới phát ra tiếng vang đánh thức người trong thôn.

Lúc trước cho dù là Đông Khưu thượng xuất hiện Kiển Thụ cấp Bạch Lệ, Vệ Cổ cũng không có phản ứng, nhìn chỗ quang quyển đó, tính toán thì còn xa hơn cả Đông Khưu.

Mao phù sư nhíu mày nói:

- Không biết, có lẽ có liên quan tới thanh âm chói tai đó.

- Bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chu Phàm chỉ vào quang quyển bọt biển bảy màu hiện lên ở xa xa, bọt biển to lớn đã bao phủ một vùng, bọt biển toa ra ánh sáng bảy màu, giống như sắc thái mặt sông bị ô nhiễm hình thành.

Chu Phàm nhìn quang quyển bọt biển bảy màu, trong lòng hắn cảm thấy rất bất an.

- Mao huynh, ngươi đã từng thấy vật như vậy chưa?

Hoàng phù sư không nhìn ra bọt biển đó rốt cuộc là gì, hắn nhìn về phía Mao phù sư.

Chỉ là Mao phù sư lại lắc đầu, hắn cũng không có ấn tượng gì.

La Liệt Điền ho khẽ một tiếng nói:

- Nếu là thanh âm chói tai đó dẫn tới, Vệ Cổ vang lên nói không chừng chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, chúng ta hoàn toàn không cần quan tâm tới nó.

La Liệt Điền hiển nhiên là ôm thái độ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ cần quang quyển đó không đến Tam Khưu Thôn, mặc kệ nó là quái quyệt cấp bậc gì!

Hoàng phù sư dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía La Liệt Điền:

- Nếu không điều tra rõ, để mặc nó ở đó, nói không chừng đây là quái quyệt cấp bậc tương đương với Kiển Thụ, đến lúc đó nó trưởng thành rồi, tiến đến Tam Khưu Thôn thì làm thế nào?

La Liệt Điền rụt cổ lại, không dám nhiều lời nữa.

Hoàng phù sư không để ý tới thôn chính Tam Khưu Thôn nhát như chuột này nữa,

- Ta cho rằng chúng ta phải đi xem thử rốt cuộc là thứ gì dẫn tới Vệ Cổ kêu lạ như vậy, các ngươi có dị nghị gì không?

Trừ La Liệt Điền ra, bọn Chu Phàm đều rất đồng ý với cách nói của Hoàng phù sư, có thể dẫn tới Vệ Cổ kêu lạ, không thể làm bộ như không thấy quang quyển ở xa xa đó, loại tư thái đà điểu này có lẽ sẽ mang đến nguy hại lớn hơn.

Hoàng phù sư thấy bọn Chu Phàm không có dị nghị, lại nói:

- Chúng ta không cần tới quá gần, chỉ cần từ xa nhìn một chút, phân biệt ra nó rốt cuộc là quái quyệt gì, có thể lui về, vì vậy không cần quá nhiều người đi, ta chỉ cần hai người theo giúp ta, các ngươi ai nguyện ý đi?

- Ta đi.

Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi nói, hắn muốn tự mình đi xem thử.

- Cả ta nữa.

Trứu Thâm Thâm liếc Chu Phàm một cái, cũng mở miệng nói.

Như vậy, nhân tuyển đã được quyết định, rất nhanh, ba người Chu Phàm rời khỏi Tam Khưu Thôn, bước vào xích đạo.

Chu Phàm có cảm giác chuyến này rất nguy hiểm, không mang theo Lão Huynh, có điều hắn tới kho binh khí tìm thanh cự đao đó, hắn mang theo cự đao.

Sau khi bước vào xích đạo, Hoàng phù sư đưa cho hai người Chu Phàm mỗi người một đạo Cấm Tà Phù.

Ba người dán Cấm Tà Phù lên trên cánh tay trái, mới tới gần chỗ quang quyển đó.

Từ bản đồ cho thấy, vị trí chỗ quang quyển chắc ở gần Trường Hà Lâm.

Trường Hà Lâm bởi vì có nhánh Ngụy Thương Giang chảy qua mà được gọi như vậy, chung quanh sông dài chung quanh bụi cây xanh và một dãy cầu gỗ nhỏ.

Trong rừng cây không biết tồn tại bao nhiêu quái quyệt, loại rừng rậm này tất nhiên khiến người của ba thôn đều kính nhi viễn chi.

Ba người đi trên xích đạo vừa đi vừa cảnh giác chăm chú nhìn xung quanh, cước trình của bọn họ không tính là nhanh, nhưng cũng không tính là chậm, chỉ đi nhìn một cái, có thể vào lúc chạng vạng chạy về Tam Khưu Thôn.

Đi trên xích đạo không nhìn thấy điểm cuối, ba người bỗng nhiên thấy hai bóng dáng đang đi tới bên bọn họ.

Ba người dừng chân, Chu Phàm, Trứu Thâm Thâm đều lập tức rút đao kiếm, dán phù lục lên trên đao kiếm, Hoàng phù sư cũng lấy ra một đạo phù lục.

Theo bóng người tới gần, mà biến thành rõ ràng, là Địch phù sư và một võ giả của Ẩn Phúc Thôn.

Ba người Chu Phàm đều thở phào, thu đao kiếm lại, dưới sự dẫn dắt của Hoàng phù sư, lại tới gần.

Hai nhóm người thấy nhau đều dừng bước ở cự ly thích hợp, sau khi xác nhận hai bên không bị quái quyệt phụ thân, mới yên tâm đến gần.

- Địch huynh, ngươi cũng thấy quang quyển kỳ quái đó à?

Hoàng phù sư cười hỏi.

Vẻ mặt Địch phù sư nghiêm túc gật đầu nói:

- Vệ Cổ của Ẩn Phúc Thôn đã vang, Tam Khưu cũng vang à?

Nụ cười trên mặt Hoàng phù sư thu liễm lại, trịnh trọng gật đầu.

Địch phù sư thở dài nói:

- Vậy sợ rằng Mãng Ngưu Thôn cũng thế rồi, chắc Hoàng huynh cũng không nhìn ra lai lịch của quang quyển đó.

- Nếu biết, cũng không cần tới đây kiểm tra.

Hoàng phù sư cười khổ nói.

Đều mang mục đích tương tự, hai nhóm người rất nhanh liền hợp thành một nhóm, tiếp tục đi tới.

Theo càng tới gần, bọn họ lại càng có thể thấy rõ quang quyển bảy màu đó.

Quang quyển bảy màu chiếu ra ánh sáng dầu mỡ, nó có hình nửa vòng tròn đã triệt để bao phủ một vùng.

- Chắc là ở chỗ Trường Hà Lâm, không sai của.

Địch phù sư nhìn quang quyển vẫn còn cách một đoạn cự ly rất xa, phán đoán,

- Cũng không biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì? Là có quái quyệt lợi hại hơn Kiển Thụ sinh ra à?

Kiển Thụ cấp Bạch Lệ đã rất khủng bố, nếu lần này là quái quyệt cấp Bạch Lệ trở lên...

Trong lòng mỗi người đều dâng lên một tia sợ hãi.

Dưới ánh nắng hè chói chang, thân thể của bọn họ vẫn dâng lên một trận rét lạnh, lan ra toàn thân.

Rời khỏi xích đạo lại đi thêm nửa canh giờ, mới có thể thấy rõ Trường Hà Lâm bị quang quyển bao phủ, bọn Chu Phàm đều dừng chân, không dám tới gần, trên mặt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh sợ.

Cây rừng trong quang quyển toàn bộ đều rơi xuống, chỉ còn lại cành cây trụi lủi chỉ thẳng lên trời, cành cây nhiều không đếm được, giống như mũi nhọn sắc bén.

Những cái này đều không tính là gì, vấn đề là cây rừng đang không ngừng đong đưa, tựa như có gió mạnh thổi qua, vô số cành lá lắc lư giống như quần ma loạn vũ.

Căn bản không có gió lớn như vậy, là cây cối tự mình lay động, chúng giống như có sinh mệnh.

- Sao có thể...

Hoàng phù sư lẩm bẩm.

- Chúng ta tới gần thêm chút nữa xem thử.

Địch phù sư hít sâu nói, hắn muốn biết rốt cuộc là gì lại khiến những cây rừng này xuất hiện loại biến dị đó.

- Cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng tùy ý tiến vào trong quang quyển.

Hoàng phù sư gật đầu đồng ý nói.

Quang quyển ở trong tầm mắt rồi, tất cả mọi người lấy ra binh khí hoặc phù lục, rụt rè đi đến Trường Hà Lâm.

Đợi đi được mấy trượng, bọn Chu Phàm lại dừng chân, bởi vì bọn họ nhìn thấy bên trái xuất hiện một gốc cây trinh nữ.

Cây trinh nữ ở dã ngoại là rất thường thấy, nhưng bọn họ vẫn dừng chân lại.

Bởi vì cây trinh nữ này thật sự quá lớn, thân chính của nó dài ba bốn trượng, nhìn thì tựa như một thân cây, lá cây giống như quạt hương bồ, không cần ngoại lực đụng vào, lá cây hình kim to bản đầu nhọn cũng tự động khép lại.

Mới đầu khi bọn họ chưa tới gần còn tưởng rằng là cây bình thường, không ngờ là cây trinh nữ.

Cây trinh nữ này không ngờ xuất hiện biến dị, thực vật ở vòng ngoài cũng chịu ảnh hưởng.

Bọn Chu Phàm thu hồi tầm mắt, nhìn Cấm Tà Phù trên cánh tay, thấy không có dị thường gì mới yên tâm tiếp tục tới gần.

Cuối cùng bọn họ cách quang quyển ba trượng thì triệt để dừng chân, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Trong quang quyển, mấy chục gốc cây ở gần năm người bọn Chu Phàm đều ngừng lắc lư, cành cây chậm rãi di động tới, mũi cành đều chỉ về phía năm người Chu Phàm, giống như vạn tiễn sắc bén đang chờ phân phó.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)