Ba viên đan dược ở Lòng bàn tay ngửi thì khí vị rất giống với Ngưng Lô Hoàn.
Nhưng Chu Phàm do dự một chút, vẫn cảm thấy thuốc là không thể ăn bậy.
Vạn nhất thuốc này chỉ là tương tự với Ngưng Lô Hoàn, nhưng là dược không biết tên nào đó, thậm chí là độc đan, vậy hắn xong đời rồi.
Vụ chỉ nhìn qua:
- Là Ngưng Lô Hoàn.
Sau khi xác nhận là Ngưng Lô Hoàn, trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười, thế là, hắn có bốn viên Ngưng Lô Hoàn, có thể ngưng luyện ra bốn lò còn lại của ngũ tạng lô.
Chín lò đầy đủ, có thể khiến hắn đạt tới cực hạn của Bạo Phát Cao Đoạn.
Nếu chín lò của Cửu Lô Bạo Nhiên Công đều đốt cháy huyết khí, vậy có thể bạo phát gấp đôi, cộng thêm bạo phát gấp sáu lúc trước, đó chính là bạo phát gấp bảy.
Dưới bạo phát gấp bảy, đừng nói là Kháng Kích Đoạn, cho dù là Tốc Độ Đoạn bình thường cũng không dám đối kháng với hắn.
Chu Phàm thu liễm tâm tư, thế là, mục đích câu cá tối nay đã đạt được toàn bộ rồi.
Hắn nghĩ nghĩ một chút, lại cầm lấy cần câu trắng bạc, đây là cần câu khí vật.
Trước mắt cho thấy, hắn đã có không ít vật phẩm, nhưng hắn thiếu khí vật có lực sát thương, ngẫm kỹ lại thì lợi hại nhất của hắn không ngờ là Tử Điện Phù trung phẩm Hoàng cấp.
Khí vật lợi hại ở thời điểm mấu chốt có thể kt tác dụng quan trọng, giống như lần này, hắn không ngờ thiếu chút nữa thì không thể phá được Thanh Ngọc Tinh Thạch cổ quái đó của Đông Phương Ngọc.
Tình huống lúc đó rất nguy hiểm, nếu không phá được, hậu quả thật sự khó có thể đoán định.
Khi Chu Phàm nghĩ như vậy, đã tung cần câu trắng bạc, dây câu rất nhanh liền trầm xuống, Chu Phàm nhấc cần câu, dây câu màu trắng bạc kéo lên một hộp gỗ dài.
Mặt hộp giản dị tự nhiên, có hình chữ nhật.
Chu Phàm mở hộp gỗ, nhìn thấy là ba túi to bằng vải đen, Chu Phàm nhìn túi tin thấy giống như đã từng biết, hắn cởi dây một cái túi trong đó, bên trong có mấy chục phù giấy vàng to bằng ngón trỏ, trên mặt phù khắc phù văn màu đen.
Chu Phàm nhận ra, đây là Lợi Kim Phù hắn từng dùng.
Chu Phàm lại mở hai túi còn lại nhìn một cái, phát hiện cũng là Lợi Kim Phù.
Lợi Kim Phù thượng phẩm Lam cấp, có tới ba bộ.
- Ồ, thì ra là Lợi Kim Phù, quá bình thường.
Vụ cũng biết Chu Phàm nhận ra Lợi Kim Phù, cho nên không có ý giấu giếm.
Ở loại vị trí này câu lên Lợi Kim Phù, vận khí quả thật chỉ có thể xem như là bình thường.
Chu Phàm cũng coi như hài lòng với uy lực của Lợi Kim Phù, có điều Lợi Kim Phù khiến hắn có chút không hài lòng, cần phải dùng cự đao mới được, thể tích của Tinh Sương Đao quá nhỏ, không thể dùng được với loại bộ phù này.
Chu Phàm cất Lợi Kim Phù vào trong hộp gỗ, hắn nhìn Vụ nói:
- Dựa theo quy củ cũ, ta có một lần giám định chưa dùng, có thể sử dụng để hỏi một vấn đề nhỏ, ta muốn hỏi cần câu đỏ rực có thể câu lên gì?
Vụ chỉ nhìn cần câu đỏ rực một cái, hắn không giấu giếm nói:
- Một loại tài liệu của đoán tài.
- Đoán tài?
Chu Phàm có chút khó hiểu.
Vụ giải thích:
- Chính là tài liệu thượng vàng hạ cám để rèn binh khí, chế tạo phù lục, thứ này rất là phức tạp, có khoáng thạch, xương cốt, di hài của quái quyệt, nhiều tới cả vạn.
Chu Phàm hơi nhíu mày, nếu là như vậy, cần câu đỏ rực đối với hắn trước mắt mà nói, tác dụng có thể mang tới rất nhỏ.
Vậy cho đến hiện tại, cũng chỉ có cần câu vàng kim không biết được câu gì.
- Như vậy đi, nếu ngươi muốn biết tin tức về cần câu vàng kim, ta có thể không khấu trừ thọ mệnh của ngươi, có điều ngươi phải dùng Lãnh Diễm Tửu ngươi câu được để đổi, ngươi có nguyện ý đổi không?
Vụ nhìn túi da đỏ đựng rượu, chậm rãi nói.
- Vậy vẫn là một năm thọ mệnh.
Chu Phàm có chút không biết phải nói gì, lúc trước Vụ nguyện ý dùng một năm thọ mệnh để thu mua Lãnh Diễm Tửu, thế này không khác gì trả giá một năm thọ mệnh với hắn.
Vụ chỉ cười lạnh một tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi vẫn muốn không làm mà hưởng à? Ngươi xem, hiện tại là cơ hội tốt, ngươi không cần trả giá một năm thọ mệnh, có thể biết được bí mật của cần câu vàng kim, nếu ngươi dùng Lãnh Diễm Tửu rồi, vậy sau này ngươi còn muốn từ chỗ ta có được bí mật của cần câu vàng kim, cũng chỉ có thể sử dụng thọ mệnh của mình để đổi.
Chu Phàm do dự rối rắm, bảy cần câu đều có tác dụng riêng, lúc này cần câu vàng kim câu suông Vụ lại đòi hắn bỏ ra hai năm thọ mệnh mới bằng lòng đổi với hắn, hiển nhiên ở trong lòng Vụ, cần câu vàng kim là quan trọng hơn sáu cần câu khác.
Nhưng Lãnh Diễm Tửu có thể khiến Viêm Dương Khí tiến hóa thêm, nếu lần này đưa cho Vụ, lần sau chưa chắc đã có thể câu lên được.
Nếu là trước kia, có lẽ hắn sẽ không chút do dự lấy ra để đổi lấy thọ mệnh, nhưng hiện tại hắn đã đắc tội với Đông Phương gia, nghiêng về tăng cường thực lực của mình hơn.
Chu Phàm do dự một chút, vẫn lắc đầu nói:
- Vẫn không được, ta cần Lãnh Diễm Tửu.
Một nguyên nhân khác khiến Chu Phàm không muốn đổi là vì hắn có một loại dự cảm, cho dù từ trong miệng Vụ có được tin tức của cần câu vàng kim, cũng không thể giải quyết được vấn đề câu suông.
Sợ rằng cần câu vàng kim cần không ít mồi câu mới có thể câu lên được đồ.
Hiện tại hắn vẫn còn chín con sâu xám lớn, ba sâu xám nhỏ rưỡi, mồi câu như vậy nói nhiều cũng không tính là nhiều, hắn phải giữ lại để chuẩn bị cho thăng cấp Kháng Kích Đoạn, chuyện cần câu vàng kim cứ chậm rãi nghĩ biện pháp.
Vụ thấy Chu Phàm không đồng ý, hắn cũng không nói gì, không uống rượu, vậy không uống.
Tối nay tuy Chu Phàm tổn thất ba mồi câu vô ích, nhưng cuối cùng cũng đạt thành mục đích của mình, vả lại ba mồi câu tổn thất vô ích đó cũng không tính là hoàn toàn uổng phí, ít nhất hắn cũng biết được tin tức cần câu vàng kim không câu được gì.
Chu Phàm không tiếp tục câu cá, mà là bắt đầu tu luyện đao pháp, chờ đến giờ, hắn rời khỏi Khôi Hà Không Gian.
Sau khi Tỉnh lại, Chu Phàm cất ba bộ Lợi Kim Phù, Lãnh Diễm Tửu, Ngưng Lô Hoàn đi, mới xoay người đi làm chuyện ban ngày.
Nếu Tam Khưu Thôn thật sự không chống đỡ tiếp được, có thể di dời, dưới tình huống không rõ hiện tại, đội tuần tra chỉ tăng cường cảnh giác, thôn lý cũng đang làm một số công tác chuẩn bị trước cho chuyện di dời, để tránh đến lúc đó muốn di dời lại phải đi chuẩn bị, vậy thế tất sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn.
Chu Phàm là phó đội trưởng đội tuần tra, cũng khó tránh khỏi bận rộn, thời gian một ngày mau chóng trôi qua.
Đợi cho khi tan trực, Trương Mộc Tượng tìm tới, nói với Chu Phàm Sầu Hầu tỉnh rồi.
Mặt Chu Phàm lộ vẻ vui mừng, hắn theo Trương Mộc Tượng đến Trương gia, sau đó thấy Sầu Hầu đang ngồi yên ngưỡng cửa.
Cánh tay trái của Sầu Hầu trống không, vẻ mặt hắn có chút đờ đẫn.
- Từ khi tỉnh lại, không nói chuyện nhiều, ta và mẹ hắn nói chuyện với hắn, hắn sẽ chỉ lắc đầu gật đầu.
Trương Mộc Tượng có chút lo lắng nhẹ giọng nói.
Chu Phàm hơi gật đầu, bất kể là ai tự dưng mất đi một cánh tay trái, tâm tình đều sẽ chịu đả kích lớn, hắn đi tới gọi khẽ một tiếng:
- Sầu Hầu.
Nghe thấy thanh âm của Chu Phàm, Sầu Hầu mới ngẩng đầu nhìn Chu Phàm, mắt hắn không có gì dị thường, nhìn rất bình thường:
- A Phàm, ngươi đến rồi à.
Sầu Hầu không ngờ mở miệng nói chuyện.
Chu Phàm nói:
- Ngươi không sao chứ?
Sầu Hầu nhìn cánh tay trái của mình, gương mặt đờ đẫn của hắn bỗng nhiên trở nên buồn bã,
- A Phàm ta mất cánh tay trái rồi.
- Mất rồi thì thôi.
Chu Phàm thở dài, hắn thật sự không biết an ủi thế nào.
Sắc mặt Sầu Hầu sầu khổ nói:
- Ta xong đời rồi, vốn đã xấu, hiện tại lại mất cánh tay trái, Thúy Hoa ở cuối thôn tây càng không thích ta.
Chu Phàm:
- ...
Trương Mộc Tượng:
- ....
Chu Phàm cảm thấy mình sai rồi, hắn không nên quá lo cho Sầu Hầu, loại người này cho dù đứt hai tay hai chân, cũng sẽ không quá chán chường.