Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 179: Linh tửu

Chương Trước Chương Tiếp

Bảy cần câu, cần câu đen xì là cần câu loại điển tịch, cần câu tím nhạt là cần câu đan dược, cần câu xanh lục là cần câu linh thực, cần câu trắng bạc là cần câu khí vật, cần câu xám đậm là cần câu tùy cơ.

Chỉ độc có cần câu vàng kim và đỏ rực là vẫn chưa thể biết được loại hình của nó, cần câu đỏ rực còn dễ nói, chỉ cần tiêu tốn một cái giá nho nhỏ là có thể thám thính ra loại hình của nó, nhưng cần câu vàng kim, Vụ nói phải một năm thọ mệnh, mới nói cho Chu Phàm nó là cần câu gì, không chấp nhận giao dịch sâu xám.

Chứng tỏ cần câu vàng kim này ở trong bảy cần câu là đặc thù nhất.

Một năm thọ mệnh Chu Phàm tuyệt đối không muốn thanh toán, nhưng hiện tại hắn có mười sáu mồi câu, sao không thử xem cần câu vàng kim có thể câu lên được gì?

Khi Chu Phàm nghĩ như vậy, hắn cầm lấy cần câu giống như hoàng kim đó.

Vụ thấy vậy chỉ hai mắt híp lại, có điều vẫn im lặng nhìn.

Chu Phàm cầm cần câu vàng kim, đi tới mép thuyền, sau đó quăng ra.

Sau khi Chu Phàm quăng ra, vẫn vẻ mặt lo lắng nhìn về phía quả cầu lưu ly, xác nhận chỉ khấu trừ một mồi câu, hắn mới yên tâm.

Nhưng rất nhanh hắn phát hiện dây câu rơi vào trong nước lại không giống như trước kia rất nhanh đã câu lên được đồ rồi.

Nước sông quay chung quanh dây câu xoắn thành một vòng xoáy không lớn không nhỏ, nhưng dây câu vẫn không có dấu hiệu căng ra.

Rất nhanh vòng xoáy dừng lại, mặt sông khôi phục bình tĩnh, dây câu vàng óng ánh cũng đang chậm rãi tiêu tán, cho đến khi biến mất.

Điều này khiến Chu Phàm ngẩn người, hắn cầm cần câu trụi lủi lên, đây là tình trạng gì?

Vì sao dây câu lại biến mất?

Đồ câu lên đâu.

Chu Phàm không nhịn được quay đầu nhìn Vụ.

Vụ vui sướng khi người khác gặp họa cười nói:

- Ngươi cho ta một năm thọ mệnh, ta sẽ nói với ngươi.

Sắc mặt Chu Phàm có chút khó coi, hắn nghĩ nghĩ một chút mới hiểu được, đây là không câu được gì rồi.

Cần câu vàng kim không ngờ còn có thể câu suông, cái này ở trong cần câu trước kia là chưa từng xuất hiện, cho dù rác rưởi tới mấy cũng có thể câu lên một vài thứ mới đúng.

Thế là mấy toi mồi câu có giá trị bốn con sâu xám nhỏ rồi, khiến trong lòng Chu Phàm có chút co giật.

Có điều rất nhanh Chu Phàm lại vung cần câu vàng kim ra, bắt đầu lần câu cá thứ hai.

Chỉ là... Lần thứ hai vẫn không có gì, lại câu suông.

Chu Phàm tức tới sắc mặt tối sầm, hắn cũng không tin tà, lại vung cần câu vàng kim.

Nhưng mà...

Lần thứ ba vẫn rắm cũng không có.

Chu Phàm triệt để trợn tròn mắt, hắn vẫn không tin tà, cần câu này đúng là quá tà môn, liên tục ba lần câu suông.

Khiến Chu Phàm tức giận đến toàn thân run lên, đây chính là một phát mất ba mồi câu, lại câu thêm một lần?

Chu Phàm lập tức sợ rồi, liên tục ba lần đều không có hoạch, hắn không xác nhận được sẽ một mực không câu được gì không.

Những mồi câu này đều rất quý giá, cho dù lần này hắn có được nhiều sâu xám lớn, cũng không cho phép hắn một mực lãng phí trên cần câu vàng kim.

Mồi câu từ ba con sâu xám lớn, khiến hắn đau thịt không thôi, nếu đổi lại là trước kia, đó chính là mười hai con sâu xám nhỏ, phải giết mười hai Hắc Du mới có thể gom ra.

Hắn ép bản thân bình tĩnh suy nghĩ một chút, cảm thấy nguyên nhân câu suông có hai, thứ nhất chính là cần câu này hiện tại vô dụng, phải để thuyền đi tới đến trình độ nhất định mới có tác dụng, thứ hai chính là cần câu vàng kim tồn tại xác suất câu suông, nhưng có thể câu lên thứ cực quý giá.

Chu Phàm nghiêng về nguyên nhân thứ hai hơn, thứ quý giá trước tiên không cân nhắc là gì, chỉ là xác suất câu suông này cao tới đáng sợ, nói không chừng phải tốn một lượng lớn mồi câu mới có thể câu lên được một thứ.

Chu Phàm nghĩ đến ba mồi câu đã giỏ trúc múc nước, thiếu chút nữa thì tức giận đến hộc máu, đây chính là thiệt thòi khi không biết tin tức mà làm bừa.

Chu Phàm xoay người trở về, trên mặt Vụ lộ ra nụ cười, móc kéo vào mặt, da tróc thịt bong.

- Không đau à?

Chu Phàm có chút bất đắc dĩ nói.

- Đau, có điều ta vẫn muốn cười.

Vụ cười nói,

- Ngươi xem, chỉ cần bỏ ra một năm thọ mệnh, có thể biết được rõ ràng? Việc gì phải khổ thế? Mình ngã thế nào cũng không biết.

Trong lòng Chu Phàm có chút buồn bực, nhưng hắn không để ý đến sự châm chọc khiêu khích của Vụ.

Chu Phàm buông cần câu vàng kim, lại nghiêm túc suy tư.

Một lúc sau, Chu Phàm cầm lấy cần câu tím nhạt, cần câu này chuyên câu dược vật, hắn hi vọng có thể câu được một số đan dược gia tăng tu vi, chứ không phải tiêu tốn thời gian để tích lũy.

Dưới tình huống đủ mồi câu, Chu Phàm vẫn không muốn dùng cần câu xám đậm thử vận khí, vạn nhất lại tái thứ vô dụng như Đoán Binh Sơ Giải.

Chu Phàm đi đến cạnh lan can, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cần câu vàng kim sẽ câu suông, vậy những cần câu này liệu có xác suất nhỏ cũng câu suông không.

Chắc là không đâu.

Chu Phàm có một chút ám ảnh tâm lý vung cần câu, dây câu rơi vào trong sông xám.

Rất nhanh dây câu liền căng ra, Chu Phàm mới thở phào, hắn kéo cần câu, dây câu kéo lên một túi rượu màu nâu đỏ.

Chu Phàm có chút kinh ngạc, lần này câu lên không phải bình sứ đựng đan dược, không ngờ là túi rượu, bên trong chẳng lẽ là linh tửu à?

Cho tới hiện tại hắn từng thấy Băng Thiền Tửu mà Yến Quy Lai uống, Bạo Bồ Tửu bản thân từng dùng, còn có một số Cuồng Huyết Tửu hắn có được.

Linh tửu đối với Chu Phàm mà nói, không tính là xa lạ gì, hắn cầm túi rượu lắc lắc, bên trong vang lên tiếng nước trách nhiệm rào.

Chắc là rượu rồi, Chu Phàm bật nút túi rượu, miệng túi đầu tiên là tỏa ra khí tức nóng rực, sau đó một luồng hỏa diễm lam nhạt từ trong lỗ hổng bốc lên.

Chu Phàm nhíu mày, hắn đương nhiên không thể nhận ra đây là linh tửu loại hình gì, hắn nhìn về phía Vụ nói:

- Vẫn quy củ cũ, một con sâu xám nhỏ ba lần giám định, nếu không đủ, dùng hỏi đáp thay vào.

- Không thành vấn đề.

Vụ đối với loại sinh ý nhỏ này cũng không có hứng thú gì, có chút tùy ý nói.

Chu Phàm đưa túi rượu trong tay cho Vụ.

Vụ mở nút, mũi hắn ngửi ngửi, sau đó liếm môi nói:

- Một năm thọ mệnh bán cho ta đi, để ta uống cho đỡ thèm.

Linh tửu đối với hắn mà nói, cũng là một loại đồ ăn, về phần uy lực của rượu thì không có tác dụng gì.

Chu Phàm lắc đầu nói:

- Ngươi trước tiên nói cho ta nghe đây là rượu gì, nếu vô dụng, ta có thể cân nhắc bán cho ngươi.

Vụ hơi nhíu mày, vẫn nói:

- Đây là Lãnh Diễm Tửu, mỗi ngày uống một ngụm nhỏ, có thể dung hợp với Viêm Dương Khí của ngươi, gia tăng uy lực của Viêm Dương Khí, về phần uy lực, chắc cùng tương đương với kèm theo một đạo phù lục trung phẩm Hoàng cấp, rượu này vốn chính là bí phương của lưu phái sáng tạo Viêm Dương Khí ủ ra.

Cần câu trên trình độ nhất định sẽ căn cứ vào nhu cầu của điếu chủ để câu đồ lên, lúc trước Chu Phàm câu lên Viêm Dương Khí, hiện tại lại câu lên Lãnh Diễm Tửu, cũng không phải chuyện thần kỳ gì.

Mặt Chu Phàm lộ vẻ vui mừng, cho dù linh tửu không phải gia tăng tu vi, nhưng điều này đối với hắn mà nói cũng coi như một thứ không tồi, vốn Viêm Dương Khí của hắn cần dựa vào tích lũy hỏa diễm tinh khí hàng năm mới có thể chậm rãi gia tăng uy lực, hiện tại có Lãnh Diễm Tửu, uy lực của Viêm Dương Khí có thể tăng lên một bậc.

Chu Phàm xác nhận Lãnh Diễm Tửu này không thể gia tăng tu vi, hắn lại tung cần câu.

Rất nhanh Chu Phàm câu lên một bình sứ màu trắng, Chu Phàm vội vàng mở bình sứ xem thử, là ba viên đan dược đen xì, màu sắc kích thước nhìn thì không khác biệt lắm với Ngưng Lô Hoàn lần trước câu lên, chẳng lẽ là Ngưng Lô Hoàn?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)