Đông Phương Vũ rời đi theo phương hướng khi tới, hiển nhiên là không định tới ba thôn tra hỏi.
Viên Huệ Hòa Thượng chắp tay trước ngực, nghiêm mặt nói:
- Làm như vậy, liệu có thỏa đáng không, dẫu sao Đông Phương gia thủy chung cũng chết một người.
Sắc mặt Yến Quy Lai bình tĩnh nói:
- Không có gì không thỏa đáng cả, chết thì chết, hàng năm Nghi Loan Ti đều sẽ khó tránh khỏi chết một số đệ tử môn phiệt, đây là bất ngờ, bất kể bọn họ có nguyện ý hay không cũng phải chấp nhận sự thực này.
- Ta là nói thái độ của ngươi nên tốt hơn một chút.
Viên Huệ Hòa Thượng chậm rãi nói.
Yến Quy Lai nhướng mày cười lạnh nói:
- Thái độ tốt hơn thì sao? Cho dù ta nguyện ý tốn thời gian đi cùng Đông Phương Vũ đó đi hỏi từng người, hỏi xong hắn khẳng định lại sẽ hoài nghi chúng ta thông cung, cứ tiếp tục như vậy không ngừng.
- Bất kể là như thế nào bọn họ cũng sẽ hoài nghi ta, ôm tâm tư thà giết nhầm cũng không bỏ qua, vậy việc gì phải lãng phí nhiều thời gian trên loại chuyện này, còn không bằng trực tiếp xé rách da mặt cho xong.
Viên Huệ Hòa Thượng trầm mặc nghĩ nghĩ một chút, cảm thấy cũng có lý, việc này là không thể nói rõ, vậy cần gì phải dây dưa?
Có điều Viên Huệ Hòa Thượng hiểu rằng, Yến Quy Lai nói ra lai lịch của mình, trừ khi tất cả người của Đông Phương gia đều điên rồi, mới không tiếc tất cả mọi giá mà giết chết Yến Quy Lai, việc này chắc phải sống chết mặc bây.
Vương Thiến Anh một mực không nói gì đang rơi vào một loại chấn động, nàng không ngờ Yến Quy Lai đến từ nơi truyền thuyết đó, chẳng trách Yến Quy Lai một mực biểu hiện ra vẻ bình tĩnh trước cái chết của Đông Phương Ngọc như vậy.
...
Trên mặt Đông Phương Vũ không còn nụ cười như khi đến, sắc mặt của hắn rất ngưng trọng.
Hắn sớm nên nghĩ đến mới đúng, Yến Quy Lai không kiêu ngạo không siểm nịnh đối với hắn, lại là An Đông Sứ của Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti, người như vậy sao lại không có bất kỳ bối cảnh gì.
Nếu là người từ môn phiệt khác đi ra, Đông Phương gia còn có thể vật tay một chút, ít nhất cũng phải đòi một cách nói.
Nhưng thư viện thì... Đông Phương Vũ lập tức dập tắt loại tâm tư này, ít nhất hắn không muốn vì Đông Phương Ngọc mà nhúng tay vào loại chuyện này.
Đại Ngụy triều ở các nơi có rất nhiều thư viện, nhưng trên thực tế những thư viện này đều là phân viện của một thư viện, thư viện cũng vĩnh viễn chỉ có một chính viện trưởng, đó chính là đương kim Hoàng đế bệ hạ.
Học sinh từ trong thư viện đi ra gọi là môn sinh của Thiên Tử cũng không sai, đáng sợ nhất là học sinh từ những thư viện này đi ra bất kể là văn nhân hay võ giả, đều rất được hoàng thất tín nhiệm, nhân viên trong các cơ cấu của Đại Ngụy triều có khoảng năm thành xuất thân từ thư viện.
Người từ thư viện đi ra phần lớn là xuất thân dân thường, cực kỳ đoàn kết, dưới sự cố ý dẫn dắt của hoàng thất, thư viện và thế gia môn phiệt đối kháng lẫn nhau, xem như là một loại chế hành của Đại Ngụy triều đối với môn phiệt thế gia.
Môn phiệt thế gia thế lớn tới mấy cũng không dám tùy tiện trêu chọc thư viện, trợ giúp hữu lực nhất của Nghi Loan Ti chính là thư viện.
Môn phiệt thế gia cũng có thẩm thấu nhất định đối với cơ cấu cường lực Nghi Loan Ti này, nhưng có thế nào cũng không bằng được thư viện, cơ bản chủ quan của Nghi Loan Ti đến từ thư viện, Đông Phương gia muốn tìm cách đuổi Yến Quy Lai ra khỏi Nghi Loan Ti, đó quả thực chính là suy nghĩ viển vông.
Về phần ám sát đối với Yến Quy Lai... Vậy chính là phá quy tắc không thể xúc phạm nhất của Đại Ngụy triều, đến lúc đó Đông Phương gia sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào.
Yến Quy Lai không tính là gì, nhưng bối cảnh của Yến Quy Lai lại khiến hắn cảm thấy kiêng kị.
Lão sư Cổ Ngạn đó của Yến Quy Lai, lại là một đại sư ủ rượu rất nổi danh đến từ thư viện, loại người này môn sinh bạn cũ vô số, không đến vạn bất đắc dĩ vẫn không nên đắc tội thì hơn, về phần cha mẹ của Đông Phương Ngọc chỉ là thuộc thứ hệ của Đông Phương gia.
Đông Phương Ngọc đã chết đó lại thiên phú bình thường, nếu không cũng sẽ không chỉ có thể đến loại địa phương nhỏ này để tranh một vị trí Tứ An Sứ, còn chết rồi nữa.
Đông Phương Vũ càng nghĩ tâm tình càng hơi trầm trọng, vì một Đông Phương Ngọc thực sự là không đáng, nhưng sợ rằng cha mẹ của Đông Phương Ngọc sẽ không lý trí được như hắn, nói không chừng sẽ làm ra một số chuyện khiến Đông Phương gia phải trả giá đắt.
- Việc này chỉ có nói với các trưởng lão trong nhà, để các trưởng lão xử lý.
Đông Phương Vũ vừa nghĩ vừa lấy ra Tiêu Tức Phù.
...
Chu Phàm không biết việc này, cho dù biết, cũng sẽ không vì vậy mà có thả lỏng, đặt vận mệnh của mình vào trong tay người khác.
Buổi tối trở về tu luyện xong, Chu Phàm nằm trên giường, mất một lúc mới ngủ say tiến vào Khôi Hà Không Gian.
Chu Phàm đứng trên giáp bản gỗ đen, phát hiện gần đây sương mù càng lúc càng đậm, nếu sương mù tích đến trình độ nhất định, sẽ bị huyết cầu trên trời hấp thu.
Hắn đang tìm kiếm thân ảnh của Vụ.
Rất nhanh hắn lại thấy trong sương mù ngoài một trượng, loáng thoáng có thể thấy được bóng lưng của Vụ.
Chu Phàm đi tới bên đó, bóng lưng của Vụ biến thành càng lúc càng rõ ràng.
- Vụ?
Chu Phàm mở miệng gọi một tiếng.
Hắn quay đầu lại, Chu Phàm nhìn thấy một khuôn mặt phủ kín móc câu, móc câu trắng ởn giống như móc câu cá, cắm chi chít trên mặt Vụ, còn gấp khúc vặn vẹo, giống như có sinh mệnh, móc ra huyết nhục trên mặt, lại bắn về, huyết nhục trắng đỏ nhìn mà sởn gai ốc.
Khóe mắt Chu Phàm giật giật, hắn cố nén để không dời tầm mắt đi:
- Đây là ngươi đang dọa ta à?
Môi Vụ giống như móc câu cá sắc bén, chỉ độc có một đôi mắt màu xám của hắn là hoàn chỉnh, hắn căm tức nói:
- Ai thèm dọa ngươi? Đây là ta ăn nhầm Hồn Ngư, bị ngộ độc thức ăn.
- ...
Chu Phàm nghẹn lời,
- Ngươi không sao chứ?
Vụ lắc đầu nói:
- Chỉ là độc tố, qua mấy ngày là hết, lần này đúng là nhìn nhầm. . . Ngươi muốn câu cá à?
Vụ vung, sương mù dày đặc bị xua đi, cần câu, đồng hồ cát cùng với quả cầu lưu ly trên trời cũng hiện lên.
Chu Phàm vội vàng nhìn về phía quả cầu lưu ly trong không trung, trong quả cầu lưu ly đó tới mười sáu con sâu xám lớn cùng với nửa con sâu xám nhỏ.
Mắt Chu Phàm lộ vẻ kinh hỉ, hắn lâm thời nhảy ra bổ cho nhân mị một đao cuối cùng quả nhiên hữu hiệu, Khôi Hà Không Gian đã quy nhân mị quái quyệt cấp Bạch Lệ là hắn trảm sát.
- Lần này sâu xám lớn hơi nhiều.
Vụ cũng có chút kinh ngạc nói,
- Dựa vào thực lực của ngươi, chẳng lẽ giết được một quái quyệt cấp Bạch Lệ à? Là Kiển Thụ sao?
Chu Phàm lắc đầu cười nói:
- Là nhân mị cấp Bạch Lệ, có người đả bại nó, để ta chiếm tiện nghi.
- Đúng là vận cứt chó.
Vụ hừ lạnh một tiếng nói,
- Loại chiếm tiện nghi bổ đao này nhất định cần trước khi quái quyệt không bị Khôi Hà Không Gian phán định là tử vong mới có hiệu quả, nếu ngươi chậm một chút, cũng sẽ không có ý có nghĩa.
Chu Phàm không để ý đến ngữ khí chua loét đó của Vụ, hắn có nhiều sâu xám lớn như vậy, khẳng định muốn dùng, không thể nhiều như vậy rồi vẫn tích trữ lại.
Chỉ là nên dùng thế nào dây?
Trước mắt hắn quan trọng nhất là đề cao tu vi cảnh giới của mình, hiện tại hắn là Bạo Phát Trung Đoạn, chỉ cần lại ngưng tụ thêm một lò, hắn sẽ đạt tới cực hạn của trung đoạn, đến lúc đó ăn vào Ngưng Lô Hoàn, vậy có thể ngưng tụ ra lò thứ bảy, bước vào Bạo Phát Cao Đoạn.
Không có bình cảnh, lò thứ tám và thứ chín chỉ cần tốn một chút thời gian là có thể ngưng luyện ra, đến lúc đó đến lúc đó Bạo Phát Cao Đoạn sẽ trọn vẹn rồi.
Thời gian cần trong đây chắc không tính là nhiều, nhưng vấn đề là mình có tiêu hao được thời gian này không? Sự uy hiếp của Đông Phương gia, uy hiếp thọ mệnh ít ỏi, uy hiếp của quái quyệt ở bên ngoài, đều khiến Chu Phàm cảm thấy rất áp lực.
Nếu tiêu hao được thời gian này, vậy chắc có thể cân nhắc tới vấn đề cảnh giới Kháng Kích Đoạn sau Bạo Phát Đoạn mới đúng, mười sáu con sâu xám lớn này đến lúc đó có thể cung cấp trợ giúp cực lớn để hắn bước vào Kháng Kích Đoạn.
Chu Phàm trở nên trầm ngâm, hắn vừa nghĩ vừa nhìn về phía bảy cần câu, tầm mắt hắn bỗng nhiên dừng lại ở trên cần câu vàng kim, không thể dời ra được nữa.