Sắc mặt Vương Thiến Anh khẽ biến, mắt nàng đã mù, nhưng lỗ tai không điếc, nàng biết người tên là Đông Phương Vũ này tức giận rồi.
Có điều đối với Đông Phương Vũ, Yến Quy Lai lại vẫn duy trì bình tĩnh nói:
- Đông Phương tiên sinh, ngươi muốn ta nói thế nào?
Đông Phương Vũ lạnh lùng nói:
- Ta muốn biết chân tướng sự việc, cho dù đệ tử của Đông Phương gia chết rồi cũng phải chết một cách rõ ràng.
- Cái chết của Đông Phương Ngọc không rõ ràng à?
Yến Quy Lai hỏi lại.
- Yến đại nhân, thực lực của Đông Phương Ngọc có không ra gì tới mấy, cũng là một võ giả Tốc Độ Đoạn, hắn không đánh lại Thụ Kiển Tử thành đàn, nhưng nhìn thấy Thụ Kiển Tử tới, cũng có thể trốn đi, hơn nữa hắn có Thanh Ngọc Thể, Thụ Kiển Tử muốn phá phòng ngự của thân thể hắn cũng không đơn giản như vậy.
Đông Phương Vũ nghiêm mặt nói.
Yến Quy Lai hơi trầm mặc một chút nói:
- Ngươi đã không tin, vậy ta có cách nói thứ hai, ngươi có muốn nghe thử không?
Đông Phương Vũ hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi cứ nói nghe chút đi, ta sẽ phán đoán thật giả.
- Vẫn trước đó hỏi một câu, ngươi có hiểu gì về Đông Phương Ngọc không?
Yến Quy Lai bỗng nhiên hỏi.
Đông Phương Vũ hơi nhíu mày nói:
- Tuổi của hắn không lớn, con người có chút bướng bỉnh.
- Bướng bỉnh...
Yến Quy Lai cười cười,
- Khi thảo phạt Kiển Thụ, hắn không nghe hiệu lệnh, vốn ta là phái người khác đi thăm dò tin tức, bản thân hắn lại khăng khăng muốn đi, ta ngại nên đành phải để hắn đi.
- Hắn lên Đông Khưu Sơn, kiểm tra tin tức xong thì vốn nên trở về, lại tham công liều lĩnh, xâm nhập vào trong sơn động chỗ Kiển Thụ, mưu toan dựa vào một mình một người giết chết Kiển Thụ, nhằm chiếm tất cả công lao, kết quả bị Thụ Kiển Tử vây công mà chết, không biết cách nói này có khiến ngươi hài lòng không?
Đông Phương Vũ nhìn chằm chằm vào mặt Yến Quy Lai, hắn lắc đầu nói:
- Vớ vẩn! Không phải ngươi nói tiểu đội điều tra toàn bộ đều chết hết à? Dựa vào cái gì mà nói hắn tham công liều lĩnh xâm nhập sơn động?
Yến Quy Lai bình tĩnh nói:
- Quần áo và chủy thủ của hắn chính là tìm được trong sơn động, Thụ Kiển Tử sẽ chỉ lấy đi xương cốt người ta, chứ không mang cả quần áo vào sào huyệt, cái này có thể coi như là chứng cớ không?
Đông Phương Vũ vẫn lắc đầu nói:
- Cho dù tuổi của Đông Phương Ngọc có nhỏ tới mấy, sao hắn biết rõ trong sào huyệt đều là Thụ Kiển Tử, vẫn xông vào bên trong?
Sắc mặt Yến Quy Lai lạnh lùng nói:
- Người đều chết rồi, sao ta biết được? Hoặc hắn chính là ngu xuẩn như vậy, đương nhiên ta còn có một suy đoán càng không tôn trọng hắn hơn.
- Suy đoán gì?
- Lúc ấy se lên núi với hắn còn có hai người. . . Sau đó thì ta không muốn nói nữa, để tránh làm tổn hại tới danh dự của Đông Phương gia.
Yến Quy Lai lạnh lùng nói.
Đông Phương Vũ chỉ hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Yến Quy Lai, hắn không hỏi kỹ nữa, hỏi sẽ chỉ khiến hắn mất mặt.
Đông Phương Vũ nghiêm mặt nói:
- Nếu ta không tin cách nói thứ hai thì sao?
Yến Quy Lai cười khẽ một tiếng nói:
- Không tin, vậy tùy các ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ, những gì nên nói ta đều nói rồi.
- Ta muốn hỏi Yến đại nhân, quan hệ của ngươi và Đông Phương Ngọc là thế nào?
Đông Phương Vũ quan sát Yến Quy Lai hỏi.
Mặt Yến Quy Lai lộ vẻ khinh thường:
- Quan hệ rất bình thường, có thể nói là rất không tốt, hắn không phân tôn ti trên dưới, mắt lé nhìn người, ta rất không thích hắn.
Ánh mắt Đông Phương Vũ lạnh lùng nói:
- Vậy ta có thể nói là ngươi bất mãn với hắn, cho nên giết hắn không.
Yến Quy Lai bật cười nói:
- Nếu ngươi nghĩ như vậy ta cũng đành chịu, nhưng với tính tình của Đông Phương Ngọc, ngươi muốn ở Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti tìm ra một người thích hắn cũng không dễ dàng, Viên Huệ Pháp Sư, ngươi có thích đồng liêu như Đông Phương Ngọc không?
Viên Huệ Hòa Thượng một mực không hé răng chỉ tuyên một tiếng phật hiệu, cúi đầu không nói gì, hắn không thể nói lời trái lương tâm.
Viên Huệ Hòa Thượng không nói gì, trên thực tế cũng là một loại trả lời.
Yến Quy Lai tiếp tục nói:
- Cho nên nếu người của Đông Phương gia muốn dựa vào cái này, cho rằng ta giết Đông Phương Ngọc, liệu có quá gượng ép không?
Đông Phương Vũ trầm giọng nói:
- Quả thật hơi gượng ép, có điều ta không thể chỉ nghe lời nói một phía của ngươi mà tin vào những gì ngươi nói, ta hi vọng ngươi tụ tập tất cả mọi người lúc ấy lại, để ta tra hỏi từng người, nếu hỏi rõ sự thật đúng là như ngươi nói, vậy ta sẽ đại biểu cho Đông Phương gia xin lỗi Yến đại nhân.
Yến Quy Lai không trả lời, mà là nhìn về phía Viên Huệ Hòa Thượng hỏi:
- Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti nhàn đến không có gì làm, mỗi ngày đều đi phẩy ruồi nhặng à?
Viên Huệ Hòa Thượng lắc đầu:
- Quái quyệt nhiều vô kể, người trong ti có thể nói là rất mệt mỏi, bần tăng cũng bận trăm công nghìn việc, miễn cưỡng rảnh tay mới dẫn Đông Phương thi chủ tới đây.
- Viên Huệ Pháp Sư đừng hiểu lầm, ta không có ý trách ngươi.
Ánh mắt Yến Quy Lai lạnh lùng nhìn về phía Đông Phương Vũ,
- Ta muốn nói là Nghi Loan Ti rất bận, những gì nên nói đều nói với ngươi rồi, ngươi không tin muốn lằng nhằng, vậy tùy ngươi.
- Nghi Loan Ti có rất nhiều chuyện chờ chúng ta về xử lý, cũng không có thời gian tiếp tục lằng nhằng với ngươi nữa, có điều ta cảnh cáo ngươi, đây là Thiên Lương Lý, không phải lãnh địa của Đông Phương gia các ngươi.
- Nếu ba thôn có người bởi vì ngươi mà chết, Nghi Loan Ti nhất định sẽ không bỏ qua như vậy đâu.
Đông Phương Vũ hơi biến sắc, Đông Phương gia có mạnh tới mấy, cũng không thể chống đối với cơ cấu số một Đại Ngụy triều, vốn Yến Quy Lai không đi cùng hắn cũng không sao cả, bản thân hắn đi tìm người dụng hình ép hỏi một phen, kiểu gì cũng có thể hỏi ra được gì đó. Nhưng lời này của Yến Quy Lai lại khiến hắn kiêng kị.
Đông Phương Vũ không chịu yếu thế quát:
- Pháp lệnh của Đại Ngụy triều không cần một An Sứ nho nhỏ như ngươi nhắc nhở ta, nhưng người của Đông Phương gia chết, ngươi là chủ quan nhiệm vụ lần này, đừng tưởng rằng có thể thoát khỏi trách nhiệm.
Sắc mặt Yến Quy Lai hờ hững nói:
- Đông Phương Ngọc thiện tác chủ trương, trách nhiệm nên gánh ta sẽ gánh, trách nhiệm ta không phải gánh, ta sẽ không gánh một chút nào cả, có điều đây đều là chuyện của nội bộ Nghi Loan Ti, có liên quan gì tới Đông Phương gia các ngươi?
Đông Phương Vũ cười lạnh nói:
- Yến Quy Lai, Nghi Loan Ti quả thật rất cường đại, những thế gia môn phiệt chúng ta cũng không dám đối nghịch với Nghi Loan Ti, nhưng Nghi Loan Ti không phải là một cái thùng sắt, Đông Phương gia chúng ta cũng có không ít cao thủ nhậm chức ở Nghi Loan Ti, ngươi ngoan ngoãn phối hợp đi, chỉ cần điều tra rõ, chứng minh sự trong sạch của ngươi, vậy chúng ta tự nhiên sẽ không làm gì ngươi cả, bằng không...
- Bằng không thế nào?
Yến Quy Lai không kiên nhẫn cắt ngang, hỏi ngược lại.
- Không quá một tháng, ngươi sẽ bị mất chức, đuổi ra khỏi Nghi Loan Ti, đến lúc đó ngươi chính là một con chó chết để mặc cho Đông Phương gia giày xéo.
Đông Phương Vũ xé rách da mặt, không chút cố kỵ.
Trên mặt Yến Quy Lai lộ ra vẻ nhạo báng:
- Ngươi có thể thử xem, xem có thể làm được không? Trước khi ngươi đến, người của Đông Phương gia không nói với ngươi, ta là ai à?
Đông Phương Vũ hơi sửng sốt, hắn bỗng nhiên nghĩ đến Yến Quy Lai này có thể làm đến chức An Đông Sứ, có lẽ không phải người không có bối cảnh, giống như Viên Huệ Hòa Thượng cùng hắn tới đây vậy.
- Thứ cho ta mắt vụng, ngươi là...
Đông Phương Vũ hơi nheo mắt hỏi.
Sắc mặt Yến Quy Lai lạnh lùng nói:
- Hạng người vô danh thôi, nhưng ta đến từ thư viện, lão sư là Cổ Ngạn của Cao Tượng Thư Viện.
Mắt Đông Phương Vũ co rút lại, mặt hắn xanh lét, cuối cùng không dám nói gì, chỉ chắp tay, mau chóng rời khỏi.