Sáu vị Phù Sư nhìn nơi Yến Quy Lai chỉ vào, đều hơi sửng sốt, bọn họ đều kinh hỉ đan xen, trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp.
Nơi đó đối với Thiên Lương Lý mà nói, cũng là một nơi rất đặc thù.
Sắc mặt Yến Quy Lai bình tĩnh nói:
- Các ngươi không có dị nghị gì chứ? Đây đã là nơi tốt nhất ta có thể tìm được cho ba thôn rồi, nếu các ngươi không hài lòng, vẫn còn nơi khác, chỉ có điều những nơi đó so với vị trí hiện tại của ba thôn cũng không tốt hơn là bao...
Hoàng phù sư của Tam Khưu Thôn nhìn Mao phù sư, Mao phù sư do dự một chút vẫn hơi gật đầu, Hoàng phù sư nói:
- Vậy nghe Yến đại nhân, nơi này đã tốt lắm rồi.
Các Phù Sư của Mãng Ngưu Thôn và Ẩn Phúc Thôn thấy Tam Khưu Thôn đồng ý, bọn họ cũng đồng ý.
Một đường thuận lợi trở lại Tam Khưu Thôn, thấy thôn không sao, hai vị Phù Sư Hoàng, Mao cùng với ba người Chu Phàm đều yên tâm.
Hai vị Phù Sư Hoàng, Mao nói lại quyết định của Thiên Lương Lý với bọn Chu Phàm, nghe thấy Thiên Lương Lý nói nếu tình huống vẫn chuyển biến xấu thì tùy thời có thể di dời, đồng thời chỗ di dời cũng đã chọn xong rồi, trên mặt bọn họ đều lộ ra ý mừng.
Lần này tiêu diệt Kiển Thụ, Tam Khưu Thôn một người cũng không chết, đây là chuyện rất đáng chúc mừng.
Có điều chuyện trong đội tuần tra vẫn phải do bọn họ xử lý, mọi người lại bận rộn, thay ca cho La thôn chính đã mệt như chó trong thôn.
Chu Phàm một mình trực thủ một khu vực, khi không có ai, sắc mặt của hắn dần dần trở nên lạnh lùng.
Hắn có thể lừa Yến Quy Lai, nhưng không có nghĩa là không còn vấn đề gì nữa.
Đối với Yến Quy Lai này, Chu Phàm quan sát rất lâu rồi, hắn vẫn tin Yến Quy Lai sẽ không lừa hắn, nhưng hắn không thể xác nhận, Yến Quy Lai có thực sự chống đỡ được áp lực của Đông Phương gia hay không.
Lại hoặc là Đông Phương gia liệu có vòng qua Yến Quy Lai, căn cứ vào một số manh mối nào đó, tìm tới hắn không.
Dẫu sao ở hiện trường có rất nhiều võ giả đều biết bốn người ra ngoài, chỉ có một mình hắn sống sót trở về.
Cho dù võ giả của ba thôn đều được hạ phong khẩu lệnh, nếu người của Đông Phương gia tìm tới bất kỳ một võ giả nào, cưỡng bức một phen có lẽ vẫn tra được tới trên người hắn.
Làm sao bây giờ?
Dẫn theo cha mẹ đào vong, con đường này không đến nước cuối cùng, Chu Phàm sẽ không làm, dã ngoại đúng là quá nguy hiểm.
Chu Phàm suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng hắn thở hắt ra một hơi, chỉ có thể tạm thời xem đã rồi nói, có điều trước đó, phải mau chóng nghĩ cách đề thăng thực lực của mình!
...
Yến Quy Lai dẫn theo Vương Thiến Anh hai mắt đã mù đi trên xích đạo.
Mắt Vương Thiến Anh đã mù, sau khi trở về, sẽ rút khỏi tuyến đầu của Nghi Loan Ti, nhưng Nghi Loan Ti sẽ không bạc đãi nàng.
- Đại nhân, vì sao ngươi muốn bảo vệ Chu Phàm đó?
Vương Thiến Anh bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Yến Quy Lai nhìn phía trước, chỉ nói khẽ:
- Chu Phàm thiên phú không tồi, sau này có thể hấp thu vào Nghi Loan Ti hỗ trợ, vả lại chuyện này cũng không liên quan gì nhiều tới hắn, hắn suýt chút nữa thì bị Đông Phương Ngọc hại chết, hắn chỉ là một thiếu niên lang vô tội.
- Lui một vạn bước mà nói, cho dù ta nhẫn tâm mang hắn ra gánh tội, Đông Phương gia có thể sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng đối với chúng ta mà nói cũng có ích lợi gì đâu, Đông Phương gia muốn truy cứu trách nhiệm, ta vẫn phải đứng mũi chịu sào, còn không bằng bảo vệ hắn.
- Đại nhân, liệu Đông Phương gia có...
Vương Thiến Anh có chút lo lắng muốn nói lại thôi, Yến Quy Lai ở trong lòng những thuộc hạ như bọn họ là một thượng ti tình thâm nghĩa trọng, nàng không muốn vị thủ trưởng này xảy ra chuyện gì.
- Những cái này thì ngươi không cần lo lắng, việc này ta không làm sai thì sợ cái gì?
Đuôi lông mày Yến Quy Lai nhướng lên.
Vương Thiến Anh ngậm miệng, nhưng trong lòng vẫn có lo lắng, Đông Phương gia ở Đại Ngụy triều, nhất là ở Thiên Nam Địa Vực, cũng coi như là một môn phiệt rất có danh tiếng, Yến Quy Lai có thể chống lại được sao?
Mắt Vương Thiến Anh đã mù, Yến Quy Lai không thể không làm chậm lại cước trình để Vương Thiến Anh theo kịp, bọn họ đi được khoảng nửa canh giờ, Yến Quy Lai đi ở phía trước bỗng nhiên mở miệng nói:
- Dừng lại.
Vương Thiến Anh dùng lỗ tai nghe ngóng, nhưng không nghe thấy gì, nàng hỏi:
- Đại nhân, phía trước có quái quyệt xuất hiện à?
Yến Quy Lai lắc đầu nói:
- Không phải quái quyệt, mà là có người tới đây.
Ở trên xích đạo hẻo lánh xa thành phố này có thể gặp phải con người, không thể không nói là một chuyện rất hiếm thấy, nhưng hai người phía trước đang chậm rãi đi tới xuất hiện ở đây lại không phải chuyện quá kỳ quái.
Hai người tiến về phía Yến Quy Lai, là một hòa thượng tai to mặt lớn, hắn mặc tăng y làm từ cây bông gòn, tăng y mới tinh, sắc mặt lại trầm như mây mù, ở trong ấn tượng của Yến Quy Lai, hắn chắc không phải vì chuyện gì mất hứng mới có sắc mặt như vậy, mà giống như từ khi sinh ra đã vậy.
Hòa thượng tai to mặt lớn này là đồng lứa ở Nghi Loan Ti với hắn, Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti An Bắc Sứ Viên Huệ Hòa Thượng.
Về phần một người còn lại thì Yến Quy Lai không nhận ra, tầm mắt hắn phần lớn là đặt ở trên người kẻ này, người này là một nam tử trung niên mặt trắng không râu, nam tử này mặc một kiện cẩm y trường bào màu xanh viền vàng sang đẹp quý phái, mang theo nụ cười thản nhiên, lộ ra vẻ khoan thai thong dong, giống như là người đọc sách xuất ngoại rong chơi.
Ánh mắt Yến Quy Lai nghiêm lại, hắn đã có một chút suy đoán đối với thân phận của nam tử trung niên này, hắn chắc là người của Đông Phương gia, người của Đông Phương gia có huyết mạch quyệt nhân Thanh Ngọc Thể, nhưng có một số tộc nhân huyết mạch sẽ ẩn vào trong cơ thể, dung mạo không khác gì người thường, cho nên cho dù nam tử trung niên này không có dung nhan giống như thanh ngọc, cũng không ảnh hưởng đến Yến Quy Lđến có phỏng đoán như vậy.
Viên Huệ Hòa Thượng thấy Yến Quy Lai, sắc mặt hắn vẫn âm trầm, chỉ bình tĩnh nói:
- A di đà Phật, vốn đang cho rằng phải phí một chút thời gian, không ngờ lại đụng phải ở đây, Đông Phương thi chủ, vị này chính là An Đông Sứ Yến Quy Lai đại nhân.
- Yến đại nhân, vị này là Đông Phương Vũ thí chủ của Đông Phương gia, hắn tới tìm ngươi có việc, ta dẫn hắn tới đây.
- Đa tạ.
Trên mặt Yến Quy Lai không có vẻ bất ngờ, hắn nhìn về phía Đông Phương Vũ,
- Ngươi là vì chuyện Đông Phương Ngọc mà tới à?
Đông Phương Vũ cười cười nói:
- Vừa hay ta đang ở gần Thiên Lương Lý, được cha mẹ hắn nhờ vả, tới đây thăm vị hậu bối này, không biết hắn thế nào rồi?
Yến Quy Lai đưa chủy thủy của Đông Phương Ngọc cho Đông Phương Vũ, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Hắn chết rồi.
- Ồ, Đông Phương Ngọc là chết như thế nào?
Đông Phương Vũ chỉ cúi đầu liếc chủy thủ tinh xảo một cái, trên mặt hắn không hề có vẻ kinh ngạc, bởi vì khi hắn đang tới đây, cũng nhận được tin tức Đông Phương Ngọc đã chết, hắn đến là để hỏi rõ chuyện này.
Yến Quy Lai không nhanh không chậm nói:
- Hắn theo ta đi thảo phạt Kiển Thụ, làm đội tiên phong điều tra, tiểu đội hắn dẫn theo, bất hạnh gặp phải Thụ Kiển Tử vây công, toàn quân bị diệt mà chết trận.
- Đơn giản như vậy thôi à?
- Đơn giản vậy thôi!
Nụ cười trên mặt Đông Phương Vũ hơi thu liễm, nói:
- Yến đại nhân, ta hi vọng ngươi nói chi tiết hơn một chút.
Yến Quy Lai lắc đầu nói:
- Không thể chi tiết hơn được, khi hắn chết, ta không có mặt, sau khi tiêu diệt Kiển Thụ, mới tìm được quần áo và thanh chủy thủ này của hắn.
Nụ cười của Đông Phương Vũ hoàn toàn biến mất, ánh mắt biến thành có chút sắc bén nói:
- Yến đại nhân, ngươi nói như vậy, ta trở về không thể ăn nói với cha mẹ hắn.