Chu Phàm đã có chuẩn bị tâm lý nhất định đối với Yến Quy Lai sẽ tìm riêng hắn nói chuyện, nhưng hắn vẫn ở trên mặt thỏa đáng một tia khẩn trương.
Yến Quy Lai quan sát Chu Phàm, hắn ôn hòa cười nói:
- Trước tiên cám ơn chuyện ngươi đã nhắc nhở ta chú ý nhân mị, nếu không có ngươi, ta cũng sẽ không vào lúc đối phó Kiển Thụ lưu lại hậu thủ, lần đầu tiên gặp mặt, ngươi chỉ là Lực Khí Đoạn, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã tiến vào Bạo Phát Đoạn, công pháp Bạo Phát Đoạn của ngươi là từ đâu mà có?
Trong chiến đấu ngày hôm qua, Yến Quy Lai lưu ý đến những chỗ đặc thù khi Chu Phàm bạo phát, với nhãn lực của hắn trong nhất thời cũng không nhìn ra được đây là công pháp bạo phát gì, nhưng xem ra không kém hơn Tam Nguyên Bạo Tụ Công mà Nghi Loan Ti cung cấp, cũng có một số chỗ độc đáo.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra một tia do dự, cuối cùng vẫn nói:
- Đây là công pháp Bạo Phát Đoạn trong nhà truyền xuống, có điều bìa đã mất rồi, ta cũng không biết tên của công pháp, ta thấy cảm thấy không tồi cho nên tu luyện.
Chu Phàm biết loại cao thủ đã vượt qua Bạo Phát Đoạn không biết bao nhiêu cấp như Yến Quy Lai sẽ không ngấp nghé một quyển công pháp Bạo Phát Đoạn nho nhỏ.
- Ồ, tổ tiên cũng là võ giả à?
Yến Quy Lai có chút kinh ngạc hỏi.
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Cái này thì không rõ, chuyện của tổ tiên ngay cả cha ta cũng không biết rõ, năm sáu đời trước đều là nông dân, xa xưa nữa thì không biết.
Yến Quy Lai gật đầu hiểu ra, kỳ thật tổ tiên của Chu Phàm là võ giả hoặc là lai lịch của bản công pháp bạo phát đó, đều chỉ là việc nhỏ không đáng kể, hắn không quá coi trọng, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái nên hỏi một chút mà thôi.
- Ngươi kể lại chuyện phát sinh giữa ngươi và ba người Đông Phương Ngọc ở trên núi đi, tận lực nói chi tiết vào.
Yến Quy Lai mang theo Chu Phàm chậm rãi đi trên núi, hắn mở miệng chuyển vào chính đề.
Chu Phàm nghiêm túc kể lại, cơ bản giống với những gì ngày hôm qua hắn đã nói với Yến Quy Lai.
Sau khi Yến Quy Lai nghe xong, dừng bước, mắt nhìn chằm chằm Chu Phàm, mắt hắn biến thành sắc bén.
Chu Phàm hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.
- Ngươi gọi Đông Phương Ngọc là Đông Phương đại nhân, nhưng kỳ thật ngươi hận hắn tới thấu xương, đúng không?
Yến Quy Lai trầm giọng quát hỏi.
- Không dám.
Chu Phàm chớp chớp mắt trả lời.
- Nói thật cho ta.
Yến Quy Lai lạnh lùng nói.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ giãy dụa, hắn ngẩng đầu, mặt lộ vẻ giận dữ lớn tiếng nói:
- Phải, ta đương nhiên là hận hắn, hắn muốn ba người chúng ta đi chịu chết, sao ta không thể hận hắn? Nhưng ta không thể nói ra, nếu không ngay cả cha mẹ ta cũng sẽ gặp tai ương.
Sắc mặt Yến Quy Lai trở nên càng nghiêm nghị hơn, lạnh lùng nói:
- Là ngươi giết Đông Phương Ngọc, đúng không?
Toàn thân Chu Phàm run lên một cái, trên mặt lộ ra vẻ trắng bệch, hắn nhìn Yến Quy Lai, trầm mặc một lúc mới thanh âm khàn khàn nói:
- Yến đại nhân là muốn ta phải gánh trách nhiệm về cái chết của Đông Phương Ngọc à?
- Chỉ có ngươi sống sót, phát sinh chuyện gì cũng đều do ngươi nói, cái chết của Đông Phương Ngọc tất nhiên không thể thoát được liên quan với ngươi.
Yến Quy Lai cười lạnh nói,
- Nhưng ngươi không lừa được ta đâu, thẳng thắn thừa nhận đi, ta bảo vệ cho ngươi một mạng.
Mặt Chu Phàm lộ vẻ chua chát:
- Những gì ta nói đều là thật, Yến đại nhân muốn ta thừa nhận, cho dù là giả ta cũng chỉ có thể thừa nhận, chỉ là ta hi vọng việc này sẽ không họa tới người nhà.
Ánh mắt Yến Quy Lai sắc bén nhìn thẳng vào mặt Chu Phàm, một lát sau, sắc mặt của hắn mới dịu:
- Cái chết của Đông Phương Ngọc không liên quan tới ngươi, ngươi yên tâm, ta không phải loại người để thủ hạ gánh tội thay.
Vừa rồi Yến Quy Lai chỉ là thăm dò Chu Phàm một chút mà thôi, nhưng hiện tại trong lòng hắn hoàn toàn không còn nghi vấn, hắn cũng không hoài nghi Chu Phàm, dẫu sao Chu Phàm có lợi hại tới mấy, cũng chỉ là Bạo Phát Đoạn, mà Đông Phương Ngọc còn cao hơn Chu Phàm một cảnh giới lớn.
Một Bạo Phát Đoạn muốn giết chết Tốc Độ Đoạn, loại chuyện này không khác gì là nói nhảm.
Chu Phàm thở phào như trút được gánh nặng.
Yến Quy Lai nhìn thấy vậy, trong mắt hắn có nét cười, đây chỉ là một thiếu niên lang chất phác có thiên phú võ giả nơi hương dã.
Thăm dò vừa rồi của hắn đúng là không cần thiết.
Khi sắp đến chân núi, sắc mặt Chu Phàm lại sầu khổ nói:
- Yến đại nhân tin ta, có điều nghe nói Đông Phương Ngọc là xuất thân cao môn đại phiệt, trong nhà hắn khẳng định sẽ không bỏ qua cho ta.
Sắc mặt Yến Quy Lai bình tĩnh nói:
- Cái này thì ngươi không cần quá lo lắng, có ta xử lý.
Vẻ mặt Chu Phàm thành khẩn vội vàng nói lời cảm tạ với Yến Quy Lai.
Trở về xích đạo, hai người không nói về việc này nữa.
Một đám người thấy Yến Quy Lai dẫn theo Chu Phàm trở về, mọi người đi tới.
Yến Quy Lai nhìn mọi người nói:
- Trải qua tìm kiếm, ba người Đông Phương Ngọc đã xác nhận tử vong rồi.
Lời này khiến bầu không khí trầm xuống, Mãng Ngưu Thôn và Ẩn Phúc Thôn đều thở dài một tiếng vì võ giả đã chết của thôn mình, nhất là hai vị Phù Sư của Ẩn Phúc Thôn, Ẩn Phúc Thôn bao gồm cả hai người bọn họ, cũng chỉ có ba võ giả.
Ẩn Phúc Thôn có thể giữ được nữa hay không cũng khó nói.
Nhưng khiến mọi người cảm thấy áp lực lớn hơn là cái chết của Đông Phương Ngọc đến từ cao môn đại phiệt, vạn nhất Đông Phương gia trách tội xuống, không phải là ba thôn bọn họ có thể thừa nhận.
Yến Quy Lai nhìn thấy biểu cảm trên mặt mọi người, hắn chậm rãi nói:
- Ta biết các ngươi đang lo lắng cái gì, chuyện Đông Phương Ngọc ta sẽ lo, nhưng có một điểm, các ngươi phải chú ý.
Sắc mặt mỗi người đều trở nên nghiêm túc.
- Ta biết các ngươi chán ghét Đông Phương Ngọc, có điều hắn đã chết, đừng để có bất kỳ chê trách gì về hắn truyền ra, các ngươi cứ coi như hắn là bất hạnh chết trận, biết chưa?
Yến Quy Lai trầm giọng quát.
Yến Quy Lai là muốn tốt cho bọn họ, Đông Phương gia không phải là bọn họ có thể gièm pha.
Mọi người đồng loạt vâng dạ.
- Còn nữa chính là, bất kể là ai tới tìm các ngươi, các ngươi cũng không thể tiết lộ chuyện của Đông Phương Ngọc cho hắn, cứ cắn chặt nói hắn là bất hạnh chết trận, nếu không xảy ra chuyện thì không ai cứu được các ngươi đâu.
Yến Quy Lai lại chậm rãi nói.
Mọi người do dự một chút vẫn đáp ứng.
- Nếu có người dám đến thôn uy hiếp các ngươi, các ngươi thông qua Tiêu Tức Phù báo cho ta biết, ta sẽ đến xử lý, các ngươi phải nhớ kỹ, Thiên Lương Lý không phải lãnh địa của môn phiệt.
Sắc mặt Yến Quy Lai nghiêm túc bổ sung một câu cuối cùng.
Yến Quy Lai đã hứa sẽ ôm lấy chuyện này, không ít người trong lòng đều thở phào.
Bọn họ không nhiều lời, mà là chuẩn bị tách ra ở đây, về thôn của mình, có điều lúc chia tay, sáu vị Phù Sư vẫn vây quanh Yến Quy Lai.
Bọn họ là hỏi việc di dời với Yến Quy Lai.
Kỳ thật không chỉ là Tam Khưu Thôn, hai thôn Mãng Ngưu và Ẩn Phúc cũng động tâm tư di dời, chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn ra những dị thường ở nơi hẻo lánh này gần đây.
Yến Quy Lai đã sớm biết việc này, hắn nhìn sáu vị Phù Sư của ba thôn, nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Chuyện di dời phải vô cùng cẩn thận, trong ti nhân thủ khẩn trương, không thể phái ra nhân thủ chiếu cố giúp các ngươi.
- Cho nên có thể không di dời thì không di dời, nhưng nếu thật sự không thể, sẽ ưu tiên quyền di dời cho ba thôn các ngươi, chỉ cần dùng Tiêu Tức Phù báo với ti một tiếng là được rồi, không cần chờ bên Thiên Lương Lý trả lời.
Trên mặt sáu vị Phù Sư đều lộ ra vẻ vui mừng, có điều bọn họ quan tâm hơn là nơi ba thôn có thể đặt chân.
Về điểm này, Yến Quy Lai cảm thấy có chút đau đầu, Thiên Lương Lý không tính là nhỏ, nhưng bởi vì nguyên nhân quái quyệt, nơi thực sự thích hợp để an cư cũng không nhiều.
Yến Quy Lai sai người mang bản đồ tới, nhìn sông núi quen thuộc trên da dê, hắn do dự một chút, ngón tay chỉ vào một chỗ ở gần trung tâm của bản đồ.
- Nơi này đi.