Tiếng gào khóc thống khổ của Vương Thiến Anh dần dần vơi đi, khiến cho trong sơn động lộ ra có chút im lặng.
Võ giả của ba thôn đều cảnh giác nhìn quái nhân đó.
Ngay dưới cái nhìn chăm chú của bọn Chu Phàm, hắn nhét đôi nhãn cầu vào trong cái miệng rộng rồi nhai nuốt, tiếng nhai lép bép vang vọng trong sơn động.
- A...
Sau khi nuốt vào nhãn cầu, hắn thở ra thỏa mãn,
- Vẫn là nhãn cầu của võ giả nhân loại là ngon nhất.
Một số nhìn thấy màn này cảm thấy buồn nôn, nhưng phần lớn là sợ hãi đối với quái nhân này.
Quái nhân trước mắt dường như là ở giữa người và không thuộc về người.
Trong lòng không ít người đều hiện lên một danh từ: Nhân mị!
Đây có thể là quái quyệt được gọi là nhân mị.
Trong mười một võ giả này, cũng có người đã từng thấy nhân mị, chỉ là thực lực hình tượng của nhân mị đều khác nhau, rất khó lập tức khẳng định quái nhân này chính là nhân mị.
Quái nhân không có mắt, có điều hốc mắt giống như hố đen của hắn vẫn nhìn về phía bọn Chu Phàm, nhẹ giọng cười nói:
- Không cần khẩn trương, sẽ tới lượt các ngươi, quên giới thiệu, ta là quái quyệt nhân mị mà nhân loại các ngươi hay gọi.
Nghe thấy quái nhân chính miệng thừa nhận, không ít người đều biến sắc, sắc mặt Chu Phàm hơi trầm xuống, hắn không cho rằng trong hai ngày ngắn ngủi lại gặp phải hai nhân mị, đây là nhân mị đã gặp đêm qua.
- Tránh ra.
Thanh âm của Yến Quy Lai vang lên sau lưng bọn họ.
Đám người Chu Phàm tránh ra một con đường, Yến Quy Lai vẫn khoanh chân ngồi dưới đất, hắc khí lượn lờ quanh người hắn chưa tản đi, mắt hắn mang theo hàn ý nhìn nhân mị nói:
- Nếu ta đoán không sai, ngươi từng được ghi lại ở Lạc Thủy Hương Nghi Loan Ti, ngươi là Nhân Mị Vô Nhãn (nhân mị không mắt).
Nghi Loan Ti đối với quái quyệt tạo thành nguy hại to lớn ở một nơi mà lại bởi vì vây giết thất bại để đào tẩu đều sẽ ghi lại trong hồ sơ, trong ghi chép của Lạc Thủy Hương, Nhân Mị Vô Nhãn này cực kỳ giảo hoạt, từng đào thoát từ trong tay Nghi Loan Ti, nói hắn có thực lực cấp Bạch Lệ, hiện tại xem ra ghi chép không sai.
Nhân mị toét miệng cười nói:
- Đa tạ đã ban thưởng tên, thì ra các ngươi gọi ta là Vô Nhãn.
Yến Quy Lai ho khẽ, thương thế của hắn chỉ tạm thời bị áp chế, lực lượng quái dị mà Nhân Mị Vô Nhãn đánh vào trong cơ thể hắn cực kỳ cường hãn, hắn lạnh lùng nói:
- Chúng ta còn tưởng rằng ngươi đã rời khỏi Lạc Thủy Hương, không ngờ ngươi vẫn ở lại đây.
Trí tuệ của nhân mị không chênh lệch mấy với nhân loại, Vô Nhãn 'Nhìn' Yến Quy Lai, khẽ cười nói:
- Vì sao ta phải rời khỏi?
Tạm dừng một chút nụ cười trên mặt hắn rất nhanh liền biến mất, biến thành vô cùng âm lãnh:
- Lạc Thủy chính là nhà của ta, dựa vào cái gì mà nhân loại các ngươi có thể chiếm nơi này? Ta lại phải rời khỏi?
Yến Quy Lai sầm mặt:
- Là quái quyệt các ngươi không thể dung nạp nhân loại, nếu không phải các ngươi sinh ra uy hiếp đối với sự sinh tồn của chúng ta, ai lại ăn no rửng mỡ đi đối phó các ngươi?
Vô Nhãn bật cười, hắn tựa hồ nghe thấy chuyện cười dễ nghe nhất trên đời này, hắn cười một lúc mới bình tĩnh lại, nói:
- Việc này ta cũng không hiểu, chỉ là từ khi ta vừa sinh ra nhãn cầu của nhân loại các ngươi chính là đồ ăn của ta, nếu quá lâu không ăn, ta sẽ đói chết, xem ra chúng ta đã định trước là không thể cùng tồn tại.
Yến Quy Lai nhíu mày nói:
- Ngươi lợi dụng chúng ta tiêu diệt Kiển Thụ là vì gì?
- Vì gì?
Vô Nhãn cười lạnh một tiếng,
- Bởi vì Đông Khưu vốn chính là địa bàn của ta, để không khiến các ngươi phát hiện, mỗi lần ta đói bụng đều đi xa bắt mồi, chưa từng quấy rối thôn ở Đê Khưu Nguyên, nhưng nhân loại các ngươi không ngờ dám gieo Kiển Thụ đến Đông Khưu, ta lợi dụng các ngươi một chút thì có làm sao?
Những lời này vừa được nói ra, cơ hồ trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, Kiển Thụ không ngờ là người ta mang tới Đông Khưu Sơn?
Yến Quy Lai cũng lộ ra vẻ cả kinh hỏi:
- Ngươi là nói ai? Vì sao bọn họ phải làm như vậy?
- Không biết.
Vô Nhãn lắc đầu,
- Nếu biết ta cũng không ngại mượn lực lượng của Nghi Loan Ti các ngươi tiêu diệt hắn, hắn đeo mặt nạ ác quỷ đỏ, rất cường đại, mạnh hơn ta thậm chí là hơn cả ngươi, ta không dám tới quá gần, hắn trồng xuống Kiển Thụ ở trong sơn động này, chờ sau khi nó trưởng thành đến trình độ nhất định thì rời khỏi.
- Cũng chính bởi vì Kiển Thụ đã có quy mô nhất định, ta muốn xử lý cũng khó, cho nên chỉ có thể dẫn các ngươi tới, vả lại ta cũng có hỗ trợ.
Nhãn nói tới đây vươn đầu lưỡi liếm cái môi dày của mình, nói:
- Nếu không có ta hỗ trợ tập kích sơn động, đội thăm dò các ngươi phái ra đã sớm toàn quân bị diệt rồi.
- Sợ rằng chờ khi các ngươi thực sự tìm được Kiển Thụ, nó đã tỉnh lại từ trong lần yên lặng thứ hai, với lực lượng của Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti cũng không giết được nó.
Đám người Chu Phàm lúc trước tham gia đội thăm dò hiện tại mới hiểu được, vì sao những Thụ Kiển Tử đó khi sắp giết chết bọn họ thì lại lui về quyết đoán như vậy.
Yến Quy Lai cười lạnh nói:
- Ngươi là sợ Thiên Lương Lý không xử lý được, đến lúc đó bên Lạc Thủy Hương sẽ phái người tới đây, khiến ngươi trốn trong chỗ tối cũng bị liên lụy, đúng không?
Vô Nhãn bật cười khà khà:
- Ta không phủ nhận, Lạc Thủy Hương có người khiến ta sợ, nhưng chắc bọn họ sẽ không tới, cho dù tới cũng chỉ là điều tra một chút, Yến Quy Lai, ngươi cố ý dụ ta nói với ngươi nhiều như vậy, chỉ là để kéo dài thời gian, có điều lực lượng của ta thì ta lại biết rõ hơn ngươi, trong nhất thời nửa khắc ngươi không khỏi được đâu.
- Ta biết ngươi biết, nhưng ngươi vẫn không dám tới đây, ngươi sợ ta. . . Lại hoặc là nói ngươi không thể giết ta, ta mà chết, Nghi Loan Ti khẳng định sẽ phái ra cao thủ điều tra việc này.
Sắc mặt Yến Quy Lai bình tĩnh nói.
Vô Nhãn lại bật cười, thanh âm của hắn như cú đêm,
- Ta không dám giết ngươi, vậy vì sao phải hiện thân, để các ngươi lẳng lặng rời đi không phải là tốt hơn à?
- Ta muốn giết toàn bộ các ngươi, ngươi đã bị thương, thủ hạ mạnh nhất của ngươi cũng bị ta đánh thành tàn phế, chỉ cần không ai có thể chạy thoát, không có ai biết là ta làm, bọn họ sẽ chỉ cho rằng các ngươi đã đồng quy vu tận với Kiển Thụ.
- Cho dù hoài nghi là quái quyệt khác làm cũng không sao, cùng lắm thì ta ra bên ngoài trốn một đoạn thời gian, chờ tiếng gió vơi đi thì trở về.
Yến Quy Lai quát lạnh:
- Một khi đã như vậy, vì sao ngươi còn không tới đây, ở đó nói nhiều như vậy làm gì? Tới đây giết ta đi.
Vô Nhãn trầm mặc, hắn quả thật có chút sợ hãi, sợ An Đông Sứ của Thiên Lương Lý này phản công trước khi chết, chính bởi vì hắn có trí tuệ, mới không thể không chút cố kỵ giống như những quái quyệt chỉ dựa vào thiên tính để hành động.
Nếu không có Vương Thiến Anh, vừa rồi có thể một phát giết chết Yến Quy Lai này thì tốt rồi.
Yến Quy Lai phá lên cười, hắn cười rất dũng cảm, cởi hồ lô vỏ xanh bên hông xuống, hồ lô chỉ to bằng hai ngón cái chập lại, lộ ra rất tinh xảo, hắn lạnh lùng nói:
- Đây là thủ đoạn cuối cùng ta, bên trong có thứ có thể giết chết ngươi, ngươi có dám đánh cuộc một phen không?
- Nếu ngươi cho rằng ta là đang lừa ngươi, vậy ngươi cứ tới đây giết ta, nếu ngươi không dám tới, vậy lưu lại có ích lợi gì? Còn không bằng mau bỏ chạy đi.
Hốc mắt không có tròng mắt của Vô Nhãn vẫn sâu thẳm khiếp người, lông mày hắn nhíu lại, hắn đang phân biệt lời nói Yến Quy Lai là thật hay giả.