Không tới một thoáng, Chu Phàm xách thi thể của Đông Phương Ngọc nhìn thấy sơn động Kiển Thụ.
Cửa động vẫn chưa che chắn, Chu Phàm chậm rãi cẩn thận tới gần, tìm được một góc độ mà Thụ Kiển Tử canh gác không thể phát hiện ra, dùng sức vung tới.
Với khí lực hai vạn cân của hắn, thi thể của Đông Phương Ngọc đã bị hắn không chút phí sức ném vào trong sơn động.
Trong sơn động phát ra một trận tạp âm huyên náo, sau đó lại chậm rãi vơi đi.
Chu Phàm sợ Thụ Kiển Tử phát hiện ra mình, hắn chỉ đợi một lúc, bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau, rời xa nơi này.
Như vậy, cho dù trên thân thể của Đông Phương Ngọc phù lục định vị đặc thù gì, Chu Phàm cũng không sợ có người tìm được thi thể của hắn, hắn rạch da thịt của Đông Phương Ngọc ra từng lỗ thủng, chính là lo lắng Thụ Kiển Tử không thể phá được làn da cứng cỏi của Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc đã thi cốt cũng không còn, nhưng trên mặt Chu Phàm lại không hề có vẻ cao hứng, hắn vẫn nghiêm mặt.
Nếu có thể, hắn đương nhiên không muốn trêu chọc loại người như Đông Phương Ngọc, nhưng Đông Phương Ngọc đã bức cho hắn không thể lui được nữa, Chu Phàm chỉ có thể giết hắn.
Đương nhiên tiếp theo vẫn còn nhiều phiền phức hơn chờ hắn đi ứng đối.
Chu Phàm trước tiên quay về chỗ hai võ giả bị Đông Phương Ngọc giết, hai võ giả đó đã thành hai đống huyết nhục không xương, đầu của không thấy đâu, chắc là Thụ Kiển Tử truy đuổi Chu Phàm đi ngang qua nơi này, đã lấy đi xương cốt rồi.
Chu Phàm không nhìn nữa, hắn dùng đao gỉ chặt xuống một cành cây, vót nhọn, nhìn giống như là móng nhọn của Thụ Kiển Tử hình người.
Chu Phàm nhắm mắt suy nghĩ một chút, sau khi mở mắt hắn cấp tốc dùng cành cây rạch lên trên người mình, cành cây cắt qua quần áo, đâm vào trong da thịt, lưu lại từng vết máu trên người hắn.
Thể chất quyệt nhân của hắn có thể cấp tốc lành lại, nhưng cũng phải ngày mai mới có thể triệt để khỏi được, nếu không hắn làm như vậy là không có ý nghĩa.
Chu Phàm tận lực làm cho vết thương thật chân thực, bao gồm cả hướng vết máu móng cây sắc lưu lại, độ nóng sâu của vết thương khi đâm xuống, cho dù là người có nghiên cứu trên phương diện vết thương cũng khó có thể nhìn ra được thật giả.
Hắn lại nhanh chóng đào đào vùi lấp qua loa thi hài của hai võ giả, lấp đất lên che giấu dấu vết.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút lại cắn răng giấu hai đạo Tử Điện Phù đã bán tàn phế cùng hơn một trăm tấm Tiểu Diễm Phù ở một kín đáo, chờ sau này có cơ hội lại đến lấy.
Sau khi làm xong những cái này, hắn bình tĩnh dừng lại vài giây, sau khi xác nhận không có sơ hở, thân thể hắn lại phình lên, chạy xuống dưới núi.
Thời gian tiểu đội tra xét này của bọn họ lên núi đã khá lâu, hắn phải mau chóng trở về, thời gian kéo dài càng lâu, lại càng dễ bị người ta hoài nghi, cho nên hắn mới dùng thủ đoạn bùng nổ để đi đường.
Chạy như điên một thoáng, liền có một con Hắc Du đột nhiên từ dưới lòng đất chui ra đột kích Chu Phàm.
Bước chân Chu Phàm không ngừng, trực tiếp rút đao ra khỏi vỏ chém Hắc Du này thành hai đoạn, ngay cả hình dáng đại khái của Hắc Du cũng không nhìn rõ, lại tiếp tục vội vàng chạy đi.
Chu Phàm đến chân núi, thân thể hắn rút về nguyên hình, sau đó vỗ vỗ mặt, khiến trên mặt thể hiện ra vẻ sợ hãi hốt hoảng, mới lại phát lực chạy như điên.
Cho đến khi lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của đội thảo phạt, hai bên bỗng nhiên có thanh âm quát:
- Dừng lại.
Chu Phàm vội vàng dừng bước, trong bụi cỏ hai bên có hai người đi ra, là Nghiêm Long Cầm và một võ giả khác của Mãng Ngưu Thôn.
Chu Phàm nhìn hai người Nghiêm Long Cầm, run giọng nói:
- Xảy ra chuyện rồi, mau dẫn ta đi gặp Yến đại nhân.
Hai người Nghiêm Long Cầm nhìn Chu Phàm chật vật không thôi, mắt bọn họ hơi co lại, có điều bọn họ cấp tốc nói:
- Chắc ngươi biết quy củ.
Chu Phàm từ trong phù đại lấy ra Trắc Quyệt Phù cấp tốc dán lên người mình, sau khi Trắc Quyệt Phù không có bất kỳ động tĩnh gì, người mới lui về phía sau ra hiệu cho Chu Phàm cùng đi, bọn họ vẫn cẩn thận bảo trì cự ly với Chu Phàm.
Mười mấy người của đội thảo phạt thấy chỉ có một mình Chu Phàm trở về, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ ngạc nhiên nghi ngờ.
Yến Quy Lai và Vương Tinh Anh mặt trắng chạy tới đầu tiên.
Chu Phàm dừng bước cách đó không xa, hắn thở hổn hển mấy hơi mới vẻ mặt lo lắng nói:
- Yến đại nhân, chúng ta mau đi cứu bọn Đông Phương đại nhân.
Yến Quy Lai nhìn kỹ Chu Phàm một chút, hắn trầm giọng nói:
- Đừng gấp, các ngươi đi thăm dò tin tức rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người khác đâu rồi?
- Chúng ta lên núi, phát hiện sơn động bị che lại, chúng ta cảm thấy Kiển Thụ vẫn ở vào thời kỳ yên lặng, vốn muốn lui về, nhưng Đông Phương đại nhân hắn...
Nói tới đây sắc mặt Chu Phàm có chút khó coi.
- Đông Phương Ngọc làm sao? Nói mau!
Yến Quy Lai phẫn nộ quát.
- Hắn nói như vậy là không thể hoàn toàn xác định được, bức ba người chúng ta tới gần cửa động để kiểm tra, ba người chúng ta lúc đầu không chịu, nói phụ cận khẳng định có Thụ Kiển Tử theo dõi, hắn bảo đừng sợ, hắn sẽ ở phía sau chiếu ứng chúng ta, sau đó hắn còn rút chủy thủ ra...
Chu Phàm lại tạm dừng một chút.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ vừa nghe liền hiểu, với tính cách của Đông Phương Ngọc, chỉ sợ là dùng chủy thủ uy hiếp ba người Chu Phàm tới cửa động tra xét.
- Dưới yêu cầu của Đông Phương đại nhân, ba người chúng ta cũng bất lực, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh tới gần cửa động, ai ngờ còn chưa hoàn toàn tới gần đã bị phát hiện, những Thụ Kiển Tử đó đều xông ra, ba người chúng ta chạy trốn về phía sau, chỉ là khi chúng ta chạy về không nhìn thấy Đông Phương đại nhân.
- Ba người chúng ta cũng không quản được nhiều như vậy, bởi vì lần này chúng ta tới quá gần, tốc độ của Thụ Kiển Tử lại quá nhanh, căn bản không kịp xuống núi, không biết là ai hét lên một câu tách ra chạy, ba người chúng ta liền tách ra chạy sau đó ta dùng hết biện pháp vẫn bị mấy con Thụ Kiển Tử nhanh chân đuổi kịp.
- Khi ta liều mạng chống cự, cho rằng mình sắp chết, những Thụ Kiển Tử đó lại rút về.
Thanh âm của Chu Phàm run rẩy, nói lắp bắp, nhưng vẫn cấp tốc kể lại mọi chuyện một lượt.
- Rồi sau đó ta cũng không quản được nhiều như vậy liền bỏ chạy... Trở về báo cáo với Yến đại nhân.
Trong mắt Yến Quy Lai lộ ra nộ ý, có điều hắn không phải nhằm vào Chu Phàm, mà là nhằm vào Đông Phương Ngọc, hắn vừa nghe đã hiểu, Đông Phương Ngọc này để đoạt được toàn công, không ngờ làm ra chuyện bực này, hắn bức ba võ giả dẫn Thụ Kiển Tử đi, bản thân thì một mình đi giết Kiển Thụ.
Đông Phương Ngọc này đúng là làm xằng làm bậy, nếu hắn giết được Kiển Thụ thì còn đỡ, nếu không giết được Kiển Thụ, cho dù hắn không bị Kiển Thụ giết, Yến Quy Lai cũng không tha cho hắn!
- Đi, tất cả mọi người theo ta lên núi.
Yến Quy Lai tức giận quát, những đệ tử môn phiệt này quả nhiên đều là bao cỏ trong bao cỏ!
Nói xong một đám người phóng lên núi.
Chu Phàm cũng dung nhập vào trong đám người, người của Tam Khưu Thôn tới hỏi hắn có bị thương nặng không, Chu Phàm chỉ khẽ lắc đầu, hắn nhìn Yến Quy Lai chạy ở phía trước, những gì hắn có thể làm đều làm rồi, tiếp theo phải xem sau khi giết Kiển Thụ, Nghi Loan Ti sẽ xử lý chuyện Đông Phương Ngọc như thế nào.
Có quen đường người dẫn đường, mọi người rất nhanh liền nhìn thấy sơn động đó.
Sơn động chỗ Kiển Thụ lộ ra vẻ im ắng.
Điều này khiến trong lòng Yến Quy Lai và Vương Thiến Anh hơi trầm xuống, nếu Đông Phương Ngọc thành công, khi bọn họ lên núi tất nhiên sẽ gặp Đông Phương Ngọc đắc ý dạt dào, nhưng hiển nhiên Đông Phương Ngọc đã thất bại, hắn sợ rằng cũng dữ nhiều lành ít rồi.
- Đại nhân, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Vương Thiến Anh thấp giọng hỏi.
Yến Quy Lai trầm giọng nói:
- Đừng quan tâm tới Đông Phương Ngọc, cứ dựa theo những gì lúc trước chúng ta nói mà làm, dưới tiền đề Kiển Thụ chưa bị tỉnh lại, dẫn Thụ Kiển Tử ra, dụ rồi tiêu diệt.