Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 166: Thanh ngọc thể

Chương Trước Chương Tiếp

Tiếng nước chảy trong khe núi bị tiếng hét thê lương của Đông Phương Ngọc triệt để át đi.

Đông Phương Ngọc đau đến mặt vặn vẹo.

Chu Phàm hơi thở dốc, đối với hắn hiện tại mà nói, sự hao tổn của Phá Phong Thế đối với tinh thần đúng là quá lớn, nếu không phải có nắm chắc tuyệt đối, hắn cũng không dám tùy tiện sử dụng, nếu không vào lúc ban đầu, hắn đã dùng rồi.

Một khi sử dụng, nếu không đạt tới hiệu quả nhất định, vậy sợ rằng tình thế chiến đấu có thể sẽ bị nghịch chuyển.

Hắn hơi hít sâu mấy hơi, khiến tinh thần mỏi mệt dịu đi, lại giơ đao lên.

Một đao này sẽ kết liễu tính mạng của Đông Phương Ngọc.

Chỉ là đao của Chu Phàm chưa hạ xuống, trên thân thể của Đông Phương Ngọc bỗng nhiên nhanh chóng trào ra Thanh Ngọc Tinh Thể (tinh thể xanh biếc), triệt để bao phủ thân thể hắn lại.

Mắt Chu Phàm thắt lại, Tinh Sương Đao nhanh chóng chém xuống.

Tinh Sương Đao chém vào Thanh Ngọc Tinh Thể, phát ra một tiếng keng, phù hỏa trên đao văng khắp nơi, lại không thể lưu lại một chút dấu vết ở bên trên.

Thanh Ngọc Tinh Thể cổ quái đó, vẫn đang không ngừng lan ra, triệt để bao bọc Đông Phương Ngọc lại.

Chỉ là trong nháy mắt, Thanh Ngọc Tinh Thể giống như một tảng đá to, mà Đông Phương Ngọc thì được bao bọc trong tảng đá.

Tinh thể tỏa ra ánh sáng xanh biếc, nhưng là trạng thái bán trong suốt, Đông Phương Ngọc ở bên trong đang lạnh lùng nhìn Chu Phàm ở bên ngoài.

Chu Phàm Thân mặc Đằng Mộc Giáp Trụ nhíu mày, hắn không ngờ còn có thể có loại biến cố này đột nhiên phát sinh.

...

Trong một tòa trang viên cách Đông Khưu Sơn cực xa, đột nhiên vang lên tiếng rít của một nữ nhân.

Tiếng thét chói tai vừa vang lên, có một đạo thân ảnh của nữ tử như ảo ảnh phóng tới ngoài trang viên.

Chỉ là còn có một đạo thân ảnh nam tử nhanh hơn xông tới cản nàng lại, trầm giọng quát:

- Bình tĩnh một chút, cho dù là lão tổ cũng không dám ở dã ngoại lao bừa như vậy, đây là ngươi tự tìm chết à?

Thân ảnh của nữ tử dừng lại, đây là một nữ tử trung niên xinh đẹp, nàng có một đôi mắt dài nhỏ, đầy phẫn nộ và lo lắng, nàng quát lên:

- Ngọc Nhi. . . Ngọc Nhi. . . Tinh hóa rồi, hắn khẳng định là gặp phải nguy hiểm gì rồi, ta phải đi cứu hắn.

Khuôn mặt xanh ngọc anh tuấn của nam tử trung niên cũng vô cùng âm trầm, nhưng hắn vẫn bảo trì bình tĩnh nói:

- Chúng ta cách Thiên Lương Lý khá xa, không có mấy tháng căn bản không tới được, chờ ngươi tới, còn tác dụng gì nữa? Ngọc Nhi đã tinh hóa, vậy chỉ cần đối thủ không thể phá được phòng ngự của Thanh Ngọc Thể, chắc Ngọc Nhi không sao đâu.

Nữ tử nhìn trượng phu của mình lạnh lùng nói:

- Ngươi phải mau chóng nghĩ biện pháp, độ cứng tinh hóa của Đông Phương gia các ngươi là căn cứ vào thực lực mà quyết định, tuổi Ngọc Nhi nhỏ như vậy, chỉ có thực lực Tốc Độ Đoạn, Thanh Ngọc Thể của hắn tinh hóa thì có thể cường đại được đi đâu?

Nam tử trung niên càng hiểu huyết mạch của Đông Phương gia hơn thê tử của mình, hắn đương nhiên cũng biết điểm này, hắn nhíu mày nói:

- Kế hiện tại là chúng ta mau trở về, sử dụng Tiêu Tức Phù, nhờ người trong nhà cách Thiên Lương Lý gần nhất chạy tới thay chúng ta.

Nói thì nói như vậy, nhưng truyền tống tin tức của Tiêu Tức Phù không phải là có thể truyền tống cự ly vô hạn, chỉ có thể áp dụng biện pháp truyền từng đạo nối nhau, như vậy sẽ rất tốn thời gian.

Hơn nữa lên nơi thâm sơn cùng cốc như Thiên Lương Lý, Đông Phương gia sẽ có người ở gần đó sao?

Làm được những cái này sợ rằng cũng cần một đoạn thời gian không ngắn, nhưng thời gian còn kịp không?

Hai Phu phụ không nhiều lời, xông vào trong trang viên.

Chu Phàm sầm mặt, bổ mấy đao, nhưng vẫn không làm gì được Thanh Ngọc Tinh Thể cổ quái này.

- Bất kể ngươi là ai, ta nhất định sẽ tìm ra ngươi, lột da ngươi xuống, sẽ dỡ ra từng đoạn xương cốt của ngươi, để xả mối hận chặt tay ta.

Trong tinh thạch bỗng nhiên truyền ra thanh âm oán độc đó của Đông Phương Ngọc.

Chu Phàm chú ý thấy miệng Đông Phương Ngọc không hề động đậy, lại có thể từ trong tinh thạch kín mít này truyền ra thanh âm, đây không thể không nói là một chuyện không thể lý giải.

Chu Phàm không nghĩ nhiều, hắn lại gia tăng khí lực bổ thêm mấy đao, lưỡi đao bổ lên trên tinh thạch, tia lửa văng ra, nhưng tinh bích vẫn không có một chút vết đao nào.

Thanh Ngọc Tinh Thể này đúng là quá kiên cố, khiến mắt Chu Phàm hơi co rút lại.

- Vô dụng thôi, đây là Thanh Ngọc Thể của Đông Phương gia chúng ta, một Bạo Phát Đoạn nho nhỏ như ngươi tuyệt đối không thể phá được.

Đông Phương Ngọc dùng ánh mắt trêu tức nhìn Chu Phàm.

Chu Phàm nhíu mày, cái gọi là Thanh Ngọc Thể này chắc là một loại thể chất quyệt nhân có thể cấp tốc chữa lành như thân thể của mình, chẳng trách da thịt của Đông Phương Ngọc này lại có màu sắc như vậy.

- Không thể phá cũng không sao cả, vậy ta đào hố chôn ngươi... Cũng không được, nói không chừng ngươi sẽ từ trong hố đi ra, vậy nên ném ngươi xuống vách núi vạn trượng, ta xem ngươi còn có thể trở về không?

Chu Phàm hạ giọng khàn khàn nói.

- Nói không chừng dưới vách núi còn giấu bí kíp tuyệt thế, sau khi ngươi học thành có thể về tìm ta báo thù.

Chu Phàm xoay người đi đến sau lưng Đông Phương Ngọc, hắn cất đao vào vỏ, bắt đầu di chuyển khối tinh thạch xanh biếc này, tinh thạch không đến ngàn cân, hắn có thể dễ dàng di chuyển được.

- Tên ngu xuẩn này, vách núi ở phụ cận có thể cao bao nhiêu, người trong nhà ta rất nhanh sẽ tìm được ta, ngươi chết chắc rồi.

Trong thanh âm của Đông Phương Ngọc không hề có một chút lúng túng nào, vẻ mặt hắn rất lạnh lùng.

Chu Phàm dừng chân, hắn buông Thanh Ngọc Tinh Thể ra, nhìn sau lưng Đông Phương Ngọc, ánh mắt biến thành lạnh lùng.

Quả nhiên đúng như hắn nghĩ, Đông Phương Ngọc này đã dám tinh thể hóa, không sợ mình ném hắn xuống vách núi hoặc một mực nhìn không cho hắn từ tinh thể chui ra mà chết đói, là vì có người có thể nhanh chóng tìm được hắn, cứu hắn đi.

Loại thủ đoạn có thể nhanh chóng tìm được vị trí của Đông Phương Ngọc này chắc tương tự với Tử Mẫu Cảm Ứng Phù lúc trước Trương Hạc sử dụng với mình.

Cho nên Chu Phàm không thể kéo dài nữa, chi viện của Đông Phương Ngọc sợ rằng rất nhanh sẽ đến.

Đông Phương Ngọc này trốn trong một 'Mai rùa', nếu không phải có thể tìm được một tuyệt cảnh chân chính, ném hắn vào trong tuyệt cảnh, sợ rằng cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Chỉ là tuyệt cảnh như vậy, Chu Phàm trong nhất thời căn bản không thể tìm được, nơi duy nhất hắn biết là sào huyệt của Kiển Thụ.

Chỉ là cho dù ném Đông Phương Ngọc vào sào huyệt của Kiển Thụ, Chu Phàm cũng không tự tin Thụ Kiển Tử có thể phá được Thanh Ngọc Tinh Thể này, huống hồ rất nhanh đội thảo phạt sẽ tới tiêu diệt Kiển Thụ, để trong sào huyệt của Kiển Thụ là không thể được.

Không tìm thấy tuyệt cảnh, vậy chỉ còn lại một biện pháp, chỉ có bổ cái mai rùa này ra.

- Ta biết ngươi vẫn còn ở đó, cho dù ngươi trốn đi cũng vô dụng...

Thanh âm của Đông Phương Ngọc lại từ trong tinh thạch truyền tới.

Đông Phương Ngọc đưa lưng về phía Chu Phàm, không nhìn thấy Chu Phàm, lại không nghe thấy Chu Phàm nói chuyện, hắn cho rằng Chu Phàm trốn đi rồi, muốn lừa hắn đi ra, hắn quyết tâm phải đợi chi viện đến mới ra.

Chỉ cần ở trong Thanh Ngọc Tinh Thể, cho dù hắn một tháng không ăn không uống cũng không chết, hắn chịu được.

Đông Phương Ngọc thậm chí hi vọng Thích Khách này đừng từ bỏ, chỉ cần chờ một chút, chắc sẽ có người tới cứu hắn, đến lúc đó có thể thu thập tên Thích Khách chết tiệt này.

Chỉ là hắn không biết, hắn nói quá nhiều, đã trong vô ý tiết lộ tin tức quan trọng của mình cho Chu Phàm.

Chu Phàm suy nghĩ một lúc, hắn giải trừ Đằng Mộc Giáp Trụ, rút đao ra khỏi vỏ, tháo ba đạo Tiểu Diễm Phù trên đao xuống.

Hắn muốn thử một chút, xem Thanh Ngọc Tinh Thể này có phải thực sự không bổ ra được không.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)