Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 164: Đào thoát

Chương Trước Chương Tiếp

Chu Phàm không do dự nhiều, hắn giải trừ một bộ phận Đằng Mộc Giáp Trụ trên thân thể, lấy ra hồ lô nhỏ treo bên hông, bên trong là Cuồng Huyết Tửu, có thể khiến hắn lại bạo phát, động tác của hắn phải nhanh, động tác của những Thụ Kiển Tử đó thật sự quá nhanh, nếu hắn hơi chậm một lúc, sẽ bị những Nhân Kiển Tử biết leo cây này chen chúc ùa tới, kéo hắn xuống.

Đến lúc đó cho dù hắn không ngã chết, cũng có khả năng sẽ bị hơn một trăm này Thụ Kiển Tử này xé thành từng mảnh.

Hắn lại càng không dám dừng lại quá lâu trên một thân cây, những Thụ Kiển Tử này nói không chừng sẽ đập gãy thân cây này.

Chỉ là khi Chu Phàm dùng miệng cắn nắp hồ lô, chuẩn bị uống Cuồng Huyết Tửu rồi lại bạo phát.

Những Nhân Kiển Tử truy đuổi hắn bỗng nhiên dừng động tác, chúng phát ra tiếng kêu quái dị dồn dập, sau đó cấp tốc từ trên cây tuột xuống, có con thậm chí trực tiếp nhảy xuống.

Về phần Thú Kiển Tử bên dưới đã sớm điên cuồng chạy ra ngoài.

Chu Phàm hơi nhíu mày, trong tay buông hồ lô trong tay, không uống Cuồng Huyết Tửu bên trong nữa, hắn biết khẳng định là Đông Phương Ngọc đó động thủ.

Đối phương đúng là biết nhịn, không ngờ đợi lâu như vậy.

Kỳ thật không tính là lâu, hiện tại mới chỉ trôi qua hơn mười hơi thở, chỉ là vừa rồi hai bên đều chạy với tốc độ cao, cho nên mới cảm thấy thời gian lâu mà thôi.

Chu Phàm nhanh chóng từ trên cây tuột xuống, hắn giải trừ Đằng Mộc Giáp Trụ, rút ra Tinh Sương Đao, lại từ trong phù đại lấy ra ba đạo Tiểu Diễm Phù dán lên đao gỉ, ba đạo phù chỉ vàng quấn lấy đao gỉ, phù tuyến đỏ thẫm đó lập tức lan ra thân đao loang lổ vết gỉ, khiến cho đao gỉ tỏa ra một loại cảm giác nóng bức.

Chu Phàm thông qua cướp đoạt hai võ giả đã chết, cộng thêm của bản thân hắn, hiện tại một mình hắn có hơn một trăm bốn mươi đạo Tiểu Diễm Phù, lập tức dùng tới ba tấm, đối với hắn mà nói căn bản không tính là gì.

Cấp tốc làm xong những cái này, hắn cất Tinh Sương Đao vào vỏ đao, nhanh chóng chạy tới phương hướng Thụ Kiển Tử rời đi.

Sắc mặt của hắn lạnh lùng như hầm băng vạn năm, hắn dẫn theo Thụ Kiển Tử chạy loạn trên núi, chính là để chờ thời khắc Kiển Thụ kêu gọi Thụ Kiển Tử.

Mục đích của Đông Phương Ngọc là ở Kiển Thụ, hắn khẳng định sẽ vào lúc đại bộ phận Thụ Kiển Tử rời khỏi, xông vào sơn động, một khi Kiển Thụ có vấn đề, Thụ Kiển Tử ở trong núi cũng có thể cấp tốc trở lại sào huyệt của chúng.

Một khi Thụ Kiển Tử nhanh chóng quay lại sào huyệt... Chu Phàm cười lạnh một tiếng, Đông Phương Ngọc này muốn giết hắn, hắn tất nhiên không thể để đối phương được yên lành.

Chu Phàm chạy trong núi rừng, cho dù hắn không dùng thủ đoạn bùng nổ, tốc độ vẫn nhanh tới có chút khiếp người, rất nhanh hắn đã tới gần sơn động, sau đó núp trong bụi cỏ, nhìn về phía sơn động.

Những Thụ Kiển Tử đó sớm đã xông vào toàn bộ.

Trong sơn động mở rộng truyền ra tiếng rống của Thụ Kiển Tử, bên trong lộ ra rất không bình tĩnh.

Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh, giống như hắn đã dự đoán, Đông Phương Ngọc đó xông vào trong sơn động, hắn chưa kịp giết chết Kiển Thụ, những Thụ Kiển Tử đó đã trở về tổ.

Vậy hiện tại hắn chỉ cần chờ, xem với thực lực của Đông Phương Ngọc đó có thể giết ra dưới sự vây công của một hai trăm Thụ Kiển Tử đó không.

Qua khoảng thời gian một chén trà, một thân ảnh tiểu hài tử từ trong sơn động nhảy ra.

Điều này khiến sắc mặt Chu Phàm trở nên lạnh lùng.

Đây tất nhiên là Đông Phương Ngọc, Đông Phương Ngọc quần áo tả tơi, mặt vẫn như ngọc, hắn từ trong sơn động nhảy ra, phía sau là Thụ Kiển Tử nhiều tới che trời phủ đất, hắn vừa hạ xuống đất, toàn bộ Thụ Kiển Tử đều đè ép tới, cắn xé về phía hắn, không ngừng dùng thân thể hóa ra mộc thứ (gai gỗ), móng sắc công tới thân thể của hắn.

Nhưng thân thể của Đông Phương Ngọc rất là cường hãn, những mộc thứ, móng sắc, cắn xé đó đều chỉ có thể để lại vết máu nhợt nhạt trên người hắn.

- Cút ngay.

Chủy thủ của Đông Phương Ngọc rạch về phía trước, liền cắt cánh tay của mấy Thụ Kiển Tử ra làm hai đoạn.

Chỉ là những Thụ Kiển Tử dũng mãnh đó không sợ chết, chúng bao vây lấy Đông Phương Ngọc, không ngừng giống như phát điên công kích tới, Đông Phương Ngọc bị bao vây tốc độ có nhanh tới mấy, cũng không thi triển ra được, khó có thể lao ra khỏi vòng vâyc ủa Thụ Kiển Tử.

Hắn không ngừng vung chủy thủ, cắt đứt bộ vị thân thể của Thụ Kiển Tử công kích hắn, thanh chủy thủ giống như từ hàn băng đúc thành của hắn vô cùng sắc bén.

Nhưng có sắc bén tới mấy trong nhất thời hắn cũng không giết được những Thụ Kiển Tử đó, nếu không phải dùng phù lực đánh trúng chỗ yếu hại của Thụ Kiển Tử, bộ vị thân thể những Thụ Kiển Tử này đứt ra vẫn có thể lập tức sinh trưởng lại.

Cứ tiếp tục như vậy, thân thể của Đông Phương Ngọc có cường hãn tới mấy, cũng sẽ bị Thụ Kiển Tử như iến cắn voi làm tiêu hao chết.

Thậm chí chỉ cần nhìn kỹ có thể phát hiện, trong quần thể Thụ Kiển Tử cấp bậc Hắc Du tồn tại mấy Thụ Kiển Tử thân thể nhỏ hơn một vòng, những Thụ Kiển Tử đó rất hung hãn mà giảo hoạt, đại đa số vết thương trên thân thể Đông Phương Ngọc đều là chúng lưu lại, chúng một kích đắc thủ sẽ nhanh chóng chui vào trong đống Thụ Kiển Tử, căn bản không cho Đông Phương Ngọc cơ hội giết chết chúng.

Trên mặt Đông Phương Ngọc đầy vết máu, máu của hắn cũng là màu xanh đậm, còn dính nhớp hơn máu bình thường.

Đông Phương Ngọc cũng hiểu tình cảnh của hắn rất nguy hiểm, hắn cắn răng, không do dự nữa, hắn cố chịu để Thụ Kiển Tử đánh trúng mấy đòn, dán phù lục một mực cầm ở tay trái lên ngực mình.

Thân thể của Đông Phương Ngọc tỏa ra điện quang xanh biếc.

Tiếng xoẹt xoẹt liên tiếp vang lên, lôi điện xanh biếc trên thân thể hắn khuếch tán tới cả người, những Thụ Kiển Tử muốn công kích hắn tựa như bị thiên lôi đánh trúng, tứ chi, miệng không ngừng xuất hiện màu cháy đen.

Sau khi tại thân thể Đông Phương Ngọc được điện quang xanh biếc bao phủ, hắn bắt đầu đánh thẳng ra phía ngoài, hắn biến thành vô cùng cường đại, vòng vây từ những Thụ Kiển Tử đó tạo thành bị hắn xé ra một lỗ hổng, phàm là Thụ Kiển Tử hắn chạm tới đều bị lôi điện xanh biếc đánh bay.

Ra khỏi vòng vây, cả người Đông Phương Ngọc giống như thiểm lôi, bóng người ở trong núi rừng nhấp nháy mấy cái liền biến mất trước mặt Thụ Kiển Tử.

Thụ Kiển Tử bắt đầu điên cuồng đuổi theo, chỉ là chúng đã mất đi Đông Phương Ngọc trong tầm mắt, đuổi theo ra mấy chục trượng chỉ có thể dừng lại lui về tổ.

Chúng không thể nhìn thấy, Chu Phàm toàn thân bạo phát phồng lên đang nghiêm mặt đuổi theo.

Hắn không thể để Đông Phương Ngọc sống sót rời đi, nếu không Đông Phương Ngọc sớm muộn gì cũng sẽ biết được sự việc.

Cho dù là Đông Phương Ngọc không mang hảo ý, nhưng loại người này cũng sẽ không giảng đạo lý gì với hắn cả, Chu Phàm cũng không định giảng đạo lý với hắn.

Nếu không giết được Đông Phương Ngọc, hắn chỉ có thể về Tam Khưu Thôn mang theo cha mẹ rời khỏi Thiên Lương Lý, đối với hắn mà nói sẽ là cục diện xấu nhất.

Chu Phàm cũng mất đi bóng dáng của Đông Phương Ngọc, hắn chỉ có thể liều mạng tìm kiếm theo phương hướng Đông Phương Ngọc bỏ chạy.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)