Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 163: Truy đuổi

Chương Trước Chương Tiếp

Chu Phàm nói xong liền đứng lên.

- Ngươi đợi chút cho ta.

Đông Phương Ngọc nhíu mày trầm mặc, đây cũng là một vấn đề không nhỏ, ở trong kế hoạch của hắn, võ giả Bạo Phát Đoạn trước mắt này cho dù không chạy được đến chỗ bọn Yến Quy Lai, vậy ít nhất cũng phải chạy tới chân núi mới được.

Chu Phàm lại nằm xuống, hắn nhìn về phía Đông Phương Ngọc, sắc mặt bình tĩnh chờ, qua một thoáng hắn bỗng nhiên chậm rãi nói:

- Đại nhân, hay là ta hiện tại đi nhé, ta thật sự không phải tiếc mạng.

Đông Phương Ngọc không do dự nữa từ trong phù đại bên hông lấy ra một bình sứ màu lam nhạt khắc hoa, trên mặt hắn lộ ra vẻ đau lòng đưa cho Chu Phàm nói:

- Đây là đan dược quý báu Tiềm Long Đan của Đông Phương gia ta, nó có thể lập tức kích phát 50% tiềm lực trong cơ thể võ giả Tốc Độ Đoạn trở xuống, nếu ngươi chạy không lại Thụ Kiển Tử, vậy nuốt đan này vào.

Chu Phàm tiếp nhận dược bình, hắn mở nắp bình ra nhìn nhìn, bên trong quả nhiên có một viên đan dược, hắn cười nói:

- Có đan dược thần kỳ như vậy, ta an tâm rồi.

- Nhớ kỹ, chạy không lại mới ăn.

Đông Phương Ngọc lại không nhịn được dặn dò, trong lòng hắn đã quyết tâm, đan dược quý giá như vậy hắn chỉ có một viên, nếu có cơ hội hắn vẫn phải thu hồi.

Chu Phàm gật đầu, sau khi cất đan dược đi, đứng dậy không nhiều lời nữa, muốn chạy về phía trước.

Đông Phương Ngọc luôn cảm thấy biểu hiện của người này quá bình tĩnh, hắn nhìn thân ảnh của Chu Phàm, lại lo lắng nói thêm một câu:

- Đừng có giở thủ đoạn gian trá gì, ở trước mặt ta, ngươi không chạy thoát được đâu, nếu không ta sẽ giết ngươi.

Thân thể của Chu Phàm khựng lại, sau đó chỉ hơi gật đầu, mượn cây rừng, nham thạch trong núi chạy ra.

Đông Phương Ngọc nhìn động tác của Chu Phàm, hắn phát ra một tiếng cười lạnh, cho dù Chu Phàm không bị phát hiện, hắn cũng phải khiến đối phương bị phát hiện.

Đông Phương Ngọc nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, hắn lặng lẽ rời khỏi khối nham thạch này, đổi sang một khối khác có thể nhìn thấy thân ảnh của Chu Phàm, lại không dễ bị phát hiện.

Hắn là lo lắng Chu Phàm sẽ họa thủy đông dẫn, dẫn Thụ Kiển Tử về phía bên hắn.

Đệ tử môn phiệt từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện khắc nghiệt, tâm trí là trưởng thành hơn tiểu hài tử bình thường rất nhiều, Đông Phương Ngọc cũng không ngoại lệ.

Chu Phàm đang không ngừng tới gần sơn động, thỉnh thoảng sẽ dừng lại quan sát.

Sở dĩ Đông Phương Ngọc bức hắn tới gần cửa động, rõ ràng không phải để hắn đi chịu chết, mà là muốn hắn dẫn dụ đại bộ phận Thụ Kiển Tử, bằng không khi Chu Phàm mở miệng thăm dò nói mình chạy không nhanh, Đông Phương Ngọc cũng không đưa Tiềm Long Đan cho hắn.

Đối phương mất nhiều công sức như vậy để hắn dẫn dụ Thụ Kiển Tử, mục đích tất nhiên sẽ không phải là để điều tra tin tức, là vì chuyện đối phó Kiển Thụ, độc chiếm công lớn tiêu diệt Kiển Thụ.

Trong lòng Chu Phàm đang nghĩ cách làm thế nào để giải quyết khốn cảnh trước mắt?

Đầu tiên hắn không thể dẫn Thụ Kiển Tử tới chỗ đội thảo phạt ở dưới núi, nếu không khẳng định sẽ tạo thành tổn thất cho đội thảo phạt, nếu hắn cố ý làm như vậy, Đông Phương Ngọc sẽ tuyệt đối thề thốt phủ nhận việc này, sau đó Nghi Loan Ti nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Tiếp theo hắn thay Đông Phương Ngọc dẫn dụ Thụ Kiển Tử, bất kể kế hoạch của Đông Phương Ngọc thành công hay là thất bại, Đông Phương Ngọc cũng chưa chắc đã bỏ qua cho hắn, bởi vì hắn đã nhìn thấy Đông Phương Ngọc giết người, Đông Phương Ngọc nói không thèm để ý tới sống chết của một hai võ giả, ai biết được trong lòng hắn nghĩ gì?

Chỉ cần Đông Phương Ngọc không muốn gặp phải phiền phức, hắn đều sẽ không tha cho Chu Phàm.

Chu Phàm không dám đặt tính mạng của mình vào trong tay một tiểu hài tử hỉ nộ vô thường như Đông Phương Ngọc.

Đã không thể dẫn Thụ Kiển Tử xuống núi, lại phải nghĩ cách giữ được tính mạng, vậy chỉ có. . .

Chu Phàm mặt trầm như nước, cho đến khi tới trước một khối đá núi lớn mà hắn cảm thấy thích hợp mới dừng chân lại, hắn không nhúc nhích, mà là kiên nhẫn chờ đợi.

Góc độ này là hắn đã tính toán qua rồi, nếu Thụ Kiển Tử lần trước phát hiện ra đội thăm dò vẫn còn canh gác ở chỗ cũ, vậy chắc rất nhanh sẽ phát hiện ra hắn.

Chỉ mấy hơi thở, trên đỉnh sơn động bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu to của Thụ Kiển Tử.

Sắc mặt Chu Phàm trở nên ngưng trọng, hắn không chút do dự đứng lên xoay người bỏ chạy.

Rầm một tiếng đá vụn ở cửa động bắn ra, vô số Thụ Kiển Tử chen chúc ùa ra, tiếng rít vang vọng ở phụ cận, chúng mau chóng đuổi theo Chu Phàm.

Chu Phàm chỉ liều mạng chạy, căn bản không nhìn về phương hướng nham thạch lúc ban đầu Đông Phương Ngọc trốn.

Đông Phương Ngọc nhìn gần trăm con Thụ Kiển Tử tầng tầng lớp lớp giống như nổi cơn điên, với thực lực của hắn, sắc mặt cũng khẽ biến.

Chu Phàm chạy ra được một đoạn cự ly, hắn nghe thấy phía sau truyền đến rất nhiều tạp âm như tiếng giẫm lên mặt đất cùng với tiếng gió thổi qua cành cây cỏ dại, biết Thụ Kiển Tử cách hắn đã càng lúc càng gần.

Bước chân Chu Phàm xoay chuyển, hắn không tiếp tục bỏ chạy xuống dưới núi, mà là chạy tới phía bên phải Đông Khưu Sơn.

Nhưng phía bên phải là một mảng rừng cây bụi gai chặn đường.

Nhưng Chu Phàm vẫn giống như phát điên tiến vào trong bụi gai, thân thể hắn không ngừng có sợi tơ xanh đen chui ra, ngay cả quần áo cũng bao bọc lại, hắn thân mặc giáp trụ xanh đen xông vào trong rừng bụi gai, bụi gai sắc bén bị Chu Phàm chạy ra một con đường hẹp.

Nhưng thân thể của Thụ Kiển Tử cũng rất cứng cỏi, chúng không sợ rừng bụi gai dày đặc, Thụ Kiển Tử thành đàn giống như châu chấu đuổi theo Chu Phàm bước vào trong rừng bụi gai.

Rừng bụi gai lập tức bị Thụ Kiển Tử nghiền ép ra một con đường bụi gai rộng ba thước.

Chỉ trong mấy hơi thở, Chu Phàm đã chạy ra khỏi rừng bụi gai, thân thể hắn đột nhiên bành trướng, sợi tơ giáp trụ xanh đen cũng theo thân thể lồi lên mà to ra, thích ứng với biến hóa thân thể của hắn.

Hai chân Chu Phàm giậm một cái, dưới đất xuất hiện hình mạng nhện, đá vụn bắn ra, cả người hắn giống như mũi tên bay vào trong rừng thông cao lớn, tốc độ nhanh hơn mấy lần.

Tốc độ bạo phát lập tức kéo giãn một đoạn cự ly với những Thụ Kiển Tử đó.

Các Thụ Kiển Tử không từ bỏ, vẫn giống như một đám chó điên đuổi theo.

Lại mấy giây trôi qua, Chu Phàm chạy trốn trong rừng thông đồng tử co rút lại, phía trước hắn rõ ràng là một vách đá đen xì cao dốc, hắn dường như đã đến tuyệt lộ!

Chu Phàm chỉ hơi dừng lại nửa hơi thở, thân thể hắn nhấp nhoáng, lao về phía một gốc cây thông cao mấy chục trượng, giống như vượn trèo lên, lập tức bò tới đoạn giữa của cây.

Đó là bởi vì găng tay bọc bằng dây nhỏ xanh đen trên hai tay của hắn, hoàn toàn không sợ ngón tay bị thương, mười ngón cắm vào trong cây cối, mới có thể tốc độ leo cây nhanh như vậy.

Các Thụ Kiển Tử xông tới dưới cây thông, chỉ số thông minh của chúng cực thấp, không ngờ muốn hủy cây thông bức Chu Phàm phải xuống, Thụ Kiển Tử hình người cũng trèo lên cây thông, tốc độ leo cây của chúng không ngờ còn nhanh hơn Chu Phàm.

Những Thú Kiển Tử hình dạng giống như mãnh hổ không thể trèo cây, chỉ đứng dưới tàng cây phát ra tiếng kêu quái dị.

Cho dù là cây thông cao mấy chục trượng cũng không mất mấy hơi thở đã tới ngọn.

Chu Phàm cúi đầu nhìn Nhân Kiển Tử sắp trèo tới, hai chân hắn chống lên cây.

Cây thông thẳng tắp lắc lư, Nhân Kiển Tử trèo lên giống như sủi cảo rơi xuống.

Mà cả người của Chu Phàm cũng đã bay tới một cây thông khác.

Ở trên trời cao mấy chục trượng, nếu rơi xuống, cho dù có Đằng Mộc Giáp Trụ bảo hộ, hắn cũng sẽ bởi vì lực trùng kích khi rơi xuống khiến nội tạng vỡ nát mà chết.

Nhưng hai chân có cự lực vẫn khiến hắn bay đến trên cây thông nhìn thì cực xa đó, song trảo của hắn dùng sức bám lên cây, vỏ cây đen vàng bắn tung tóe, hắn dựa vào cự lực của hai tay bám chặt lấy cây thông, ổn định thân thể.

Nhân Kiển Tử cũng học theo, nhào tới cây thông chỗ Chu Phàm, bởi vì động tác không đúng quy tắc, lại có mấy chục con ngã xuống.

Chu Phàm cũng chẳng buồn nhìn Nhân Kiển Tử nữa, hắn là vẽ ra một đứng hồ lô, nhảy đến trên cây thông thứ ba, tránh sự truy kích của những Thụ Kiển Tử này.

Nhân Kiển Tử theo không ngừng nhảy, Thú Kiển Tử bên dưới cũng di động theo, phát ra từng trận tiếng rít.

Quái quyệt không ngừng nhảy ra truy đuổi Chu Phàm trong rừng thông, nguy cơ lan ra trong rừng.

Ánh nắng màu vàng chiếu vào, khiến cuộc truy đuổi giữa cây cao nhanh tới tuyệt luân này nhìn thì lại biến thành chậm chạp.

Cho đến Chu Phàm nhảy đến cây thứ mười, thân thể bành trướng của Chu Phàm đã khôi phục nguyên hình, đây là thời gian bạo phát đã hết.

Chu Phàm nhìn những Thụ Kiển Tử bị hắn bỏ lại vẫn đang đuổi theo, sắc mặt bị Đằng Mộc Giáp Trụ bao phủ hơi biến hóa, hắn không có cự lực bạo phát chống đỡ, sợ rằng rất khó lại giống như vừa rồi có lòng tin tuyệt đối nhảy đến từng gốc cây thông.

Hiện tại muốn xuống căn bản là không thể rồi, ở dưới cây thông đã bị Thú Kiển Tử xâm chiếm, chúng chỉ mong Chu Phàm nhảy xuống, nhằm xé xác Chu Phàm thành từng mảnh!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)