Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 162: Đồng ý

Chương Trước Chương Tiếp

Màu máu từ cổ trào ra phân tán theo hình cánh hoa, có mấy giọt bắn lên trên tóc đen, mặt xanh, cẩm y ở đầu vai của Đông Phương Ngọc.

Một giết này phát sinh quá nhanh, Chu Phàm cũng không ngờ, tiểu hài tử chỉ bảy tám tuổi lại ngoan độc như vậy, mắt hắn hơi co rút lại.

Sắc mặt võ giả của Ẩn Phúc Thôn trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Thi thể không đầu ầm ầm ngã xuống đất.

Đông Phương Ngọc liếc thi thể một cái, lạnh giọng nói:

- Con chó này, không ngờ dám nghi ngờ mệnh lệnh của ta, chết không đáng tiếc!

Đông Phương Ngọc lại nhìn về phía hai người Chu Phàm, mắt đen trắng rõ ràng lộ ra vô cùng âm lãnh.

- Các ngươi sẽ không giống như hắn cãi lại mệnh lệnh của ta chứ?

Chu Phàm nhíu mày, vừa định lên tiếng, thân thể của võ giả Ẩn Phúc Thôn đã sợ tới mức run rẩy ở bên cạnh đột nhiên phóng to ra một vòng, hai chân hắn giậm xuống đất đột nhiên cấp tốc lao tới sơn đạo bên trái.

Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, trong nháy mắt võ giả của Ẩn Phúc Thôn vừa lao ra được cự ly mấy trượng, tốc độ không thể nói là không nhanh.

Trên mặt Đông Phương Ngọc lộ ra vẻ giễu cợt, thân thể hắn nhấp nhoáng, giống như một mũi tên bắn ra, chỉ mấy hơi thở đã tới bên cạnh võ giả của Ẩn Phúc Thôn, chủy thủ sắc bén trong tay rạch một cái, lại một cái đầu bay lên.

Chu Phàm nhìn thấy một màn này tim đập mạnh, hắn cố nén xung động muốn chạy trốn giống như võ giả Ẩn Phúc Thôn.

Ở trong tầm mắt của một võ giả Tốc Độ Đoạn, muốn chạy trốn quả thực là suy nghĩ viển vông.

Võ giả của Ẩn Phúc Thôn này không phải ngu thì chính là quá sợ hãi.

Đông Phương Ngọc tay phải cầm chủy thủ tay trái xách đầu, thân thể lại giống như một đạo mị ảnh trong chớp mắt đã lại xuất hiện trước mắt Chu Phàm.

Ánh mắt Đông Phương Ngọc lạnh lùng, nhưng lại mang theo một tia kinh ngạc, hắn ném cái đầu tới trước chân Chu Phàm, chậm rãi nói:

- Ngươi cũng coi như là thông minh, vừa rồi nếu ngươi muốn chạy trốn, ngươi đã chết rồi.

Chu Phàm hơi cúi đầu, mi mắt cụp xuống, dường như không dám đối diện với Đông Phương Ngọc.

- Người dám cãi mệnh lệnh ta đều đáng giết, hai tên nhát gan này dám kháng mệnh bất tuân, ta giết Yến Quy Lai cũng không thể nói gì ta.

Đông Phương Ngọc cười lạnh,

- Hiện tại, ngươi nói cho ta biết, ngươi có muốn tới cửa sơn động xem thử tình huống bên trong không?

Chu Phàm ngẩng đầu, trên mặt mỉm cười nói:

- Phân phó của Đông Phương đại nhân, ta nghe theo là được.

- Tốt lắm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, sau ta tất có trọng thưởng.

Đông Phương Ngọc hài lòng gật đầu, lão khí hoành thu nói,

- Hiện tại đi đi.

Ở trong mắt Đông Phương Ngọc, Chu Phàm vẫn có thể cười, vũ phu hương dã này cũng coi như có chút dũng khí, có điều cũng chỉ vậy mà thôi.

Chu Phàm nhìn hai cỗ thi thể đó, hắn mở miệng nói:

- Đại nhân có thể cho phép ta đi đây phù lục trên người hai người này không, cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Đông Phương Ngọc hơi sửng sốt, vẫn khẽ gật đầu xem như là đáp ứng.

Chu Phàm đi tới cúi người lấy đi toàn bộ tiền tài phù lục trong phù đại của nam tử trung niên đáng khinh, sau đó hắn lại bước tới thi thể của võ giả Ẩn Phúc Thôn ở xa xa.

Đông Phương Ngọc một mực nhìn Chu Phàm, nhưng Chu Phàm không hề có ý chạy trốn, đồng thời lại không thông qua việc này để kéo dài thời gian, nhanh chóng lấy xuống tất cả phù lục trên người võ giả Ẩn Phúc Thôn.

Sau khi Chu Phàm làm xong những cái này, mới mặt lộ vẻ thỏa mãn quay lại, một phát có được hơn trăm tấm phù lục, phù đại của hắn cũng biến thành có chút phồng lên.

Đông Phương Ngọc lộ ra vẻ khinh thường, đúng là quỷ nghèo chưa trải sự đời.

- Cám ơn Đông Phương đại nhân.

Chu Phàm nói một câu cảm tạ rồi đi đến bên sơn động.

Đông Phương Ngọc đi sau lưng Chu Phàm, với thực lực của hắn mà cảnh giác, cũng không sợ một võ giả Bạo Phát Đoạn như Chu Phàm có thể chạy trốn dưới mí mắt hắn.

Kỳ thật cho dù Chu Phàm không muốn dựa theo mệnh lệnh của hắn đi làm, hắn cũng sẽ không vì vậy mà giết Chu Phàm giống như hai võ giả trước, sẽ chỉ không ngừng dùng biện pháp khác tra tấn Chu Phàm, cho đến khi Chu Phàm đáp ứng mới thôi.

Dẫu sao lại giết Chu Phàm, hắn không còn người để dùng, hắn cần một võ giả còn sống để chấp hành kế hoạch của hắn.

Kế hoạch của hắn rất đơn giản, lợi dụng võ giả này tới gần cửa động, trong lòng hắn biết rõ sợ rằng chưa đi đến cửa động, những Thụ Kiển Tử đó đã phát hiện ra võ giả này.

Hắn chính là cần Thụ Kiển Tử phát hiện võ giả này, sau đó dựa vào võ giả này chạy trốn mà thay hắn dẫn dụ đại bộ phận Thụ Kiển Tử.

Đến lúc đó hắn có thể dựa vào tốc độ của mình xông vào, hung hãn giết chết Kiển Thụ đang ở vào thời kì yếu nhất, chiếm hết công lao tiêu diệt Kiển Thụ.

Đông Phương Ngọc nhìn về phía sơn động, trong mắt lộ ra vẻ tham lam, hắn cần rất nhiều công lao.

Là đệ tử của Đông Phương môn phiệt, trong nhà bỏ ra cái giá không thấp để hắn tới nơi khỉ ho cò gáy như Thiên Lương Lý này cũng không phải để làm một Ngân Ấn Lực Sĩ rắm chó nho nhỏ, mục đích của hắn là bốn An Sứ.

Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti trước mắt chỉ có An Đông Sứ, An Nam Sứ, An Bắc Sứ, bởi vì một số nguyên nhân nào đó, An Tây Sứ xuất hiện chỗ trống, trở thành An Tây Sứ mới là nguyên nhân hắn nguyện ý đến Thiên Lương Lý.

Đối với hắn mà nói, chỉ có trở thành An Tây Sứ mới có ý nghĩa, nhưng cho dù là Đông Phương môn phiệt, cũng rất khó nhúng tay vào cơ cấu cường đại nhất Đại Ngụy triều Nghi Loan Ti này, chỉ có đủ công huân mới có thể khiến để trong nhà xuất lực đẩy hắn lên ngồi ở vị trí An Tây Sứ.

Những cái này đều là trước khi tới đây cha mẹ đã dặn dò hắn vô số lần, tới Thiên Lương Lý, không cần làm gì cả, chỉ cần nghĩ cách kiếm nhiều công huân, một khi dựa vào tích lũy công huân ngồi lên được vị trí An Tây Sứ, với tuổi của hắn, như vậy có thể trở nên nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi trong nhà.

Mà một mình tiêu diệt Bạch Lệ Quái Quyệt Kiển Thụ chính là một công huân không nhỏ.

Khi Đông Phương Ngọc đang nghĩ việc này, hai người bọn họ đã về tới phía sau khối nham thạch lúc trước.

Đông Phương Ngọc lại lén lút nhìn sơn động một cái, sau khi phát hiện ở cửa sơn động không có động tĩnh gì, hắn mới nhìn sang Chu Phàm ở bên cạnh, nói:

- Hiện tại ngươi đi đi, cẩn thận một chút, nếu bị phát hiện...

Tạm dừng một chút, Đông Phương Ngọc nghiêm mặt nói:

- Ngươi yên tâm, ta cũng không phải loại người bất cận nhân tình, nếu bị phát hiện, không cần ngươi lấy cứng chọi cứng với Thụ Kiển Tử, cứ bỏ chạy là được, ngươi cứ bỏ chạy xuống dưới núi, chỉ cần ngươi có thể chạy ra khỏi núi, bọn Yến Quy Lai tự nhiên sẽ cứu ngươi.

Như vậy, đám ngu xuẩn Yến Quy Lai này sẽ khai chiến với Thụ Kiển Tử, cho dù hai bên không đồng quy vu tận, cũng có thể thay hắn tranh thủ được nhiều thời gian hơn để giết chết Kiển Thụ.

Đông Phương Ngọc càng nghĩ càng vui, kế hoạch của hắn có thể nói là hoàn mỹ vô khuyết.

Có điều rất nhanh Đông Phương Ngọc liền nhìn thấy trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ do dự, sắc mặt hắn hơi trầm xuống nói:

- Sao? Ngươi muốn lâm trận đổi ý à?

Chu Phàm lắc đầu nói:

- Chuyện đã đáp ứng, sao ta lại đổi ý, chỉ là... Thôi không có gì.

- Là gì? Đừng có dông dài.

Trên mặt Đông Phương Ngọc lộ ra vẻ lạnh lùng, võ giả trước mắt này ở trong kế hoạch của hắn là quan trọng nhất, hắn không muốn vì vậy mà xảy ra sai lầm gì.

Lúc này Chu Phàm mới ra vẻ khó xử nói:

- Tuy ta là võ giả Bạo Phát Đoạn, nhưng sau khi bạo phát tốc độ chạy vẫn rất chậm...

Nói tới đây Chu Phàm lập tức lại sắc mặt hoảng loạn phủ nhận:

- Đương nhiên không phải ta sợ chết, giờ ta đi...

Sắc mặt Đông Phương Ngọc cứng lại, hắn đúng là không nghĩ tới điểm này, nếu võ giả này chưa chạy được mấy bước đã bị Thụ Kiển Tử đuổi kịp giết chết, vậy kế hoạch của hắn sẽ bị hủy cả.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)