Lời nói của Yến Quy Lai khiến không ít võ giả thở phào, nếu thực sự để Đông Phương Ngọc này hạ mệnh lệnh lung tung, vậy bọn họ thảm rồi.
Đông Phương Ngọc tức giận đến sắc mặt xanh lét, hắn nhìn về phía Yến Quy Lai cả giận nói:
- Yến...
Ánh mắt Yến Quy Lai lạnh lùng nhìn về phía Đông Phương Ngọc, nếu Đông Phương Ngọc dám gọi thẳng tên hắn, hắn không ngại giáo huấn Đông Phương Ngọc một chút.
- Yến đại nhân, đã đến rồi, vì sao còn không mau để bọn họ hành động?
Đông Phương Ngọc cuối cùng vẫn không dám gọi thẳng tên của Yến Quy Lai nữa, chỉ có thể cố nén nộ khí trong lòng, hỏi.
Nếu không phải trước khi đến trong nhà đã dặn dò hắn, bốn An Sứ của Thiên Lương Lý đều có một chút bối cảnh, nhất là Yến Quy Lai này, bảo hắn đừng trêu chọc Yến Quy Lai, bằng không nếu đổi lại là người khác trong bốn An Sứ, Đông Phương Ngọc cũng sẽ không cố nén nộ khí của mình như vậy.
Yến Quy Lai lạnh lùng nói:
- Trong núi hiện tại là tình huống gì, không ai biết cả, mù quáng xông vào có khác gì chịu chết, vả lại ta là chủ quan nơi này, từ lúc nào tới lượt ngươi hạ mệnh lệnh?
Đông Phương Ngọc tức giận đến thân thể khẽ run rẩy, có điều hắn nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn cố nhịn không nói gì đứng sang bên.
Yến Quy Lai vốn đang nghĩ Đông Phương Ngọc dám giở tính trẻ con ra với hắn, hắn sẽ thừa cơ đuổi Đông Phương Ngọc đi, để tránh làm hỏng việc của hắn, ai ngờ Đông Phương Ngọc lại nhịn được.
Yến Quy Lai không để ý tới Đông Phương Ngọc nữa, mà là ngươi với bà lão bên cạnh:
- Vương Thiến Anh, ngươi dẫn theo ba võ giả đi thăm dò tình huống ngọn núi, cẩn thận một chút, có nguy hiểm thì mau rút về, chúng ta ở đây tiếp ứng các ngươi.
Vương Thiến Anh Tóc trắng mày đen gật đầu đáp ứng.
Phái ra ba võ giả là công bằng, ba thôn đều tự ra một người, Tam Khưu Thôn phái ra là Chu Phàm.
Mãng Ngưu Thôn là nam tử trung niên gương mặt đáng khinh đó, về phần Ẩn Phúc Thôn là võ giả trung niên duy nhất từ trong thôn ra.
- Đi theo ta.
Vương Thiến Anh thản nhiên liếc ba người Chu Phàm một cái, sau đó đi đến ngọn núi.
- Đợi đã.
Đông Phương Ngọc bỗng nhiên mở miệng,
- Vương Thiến Anh, để ta thay ngươi.
Vương Thiến Anh dừng chân, sắc mặt do dự nhìn Đông Phương Ngọc, nàng lại nhìn nhìn Yến Quy Lai.
Yến Quy Lai xụ mặt nói:
- Ta bảo ai đi thì người đó đi, Đông Phương Ngọc, đây là ngươi đang nghi ngờ mệnh lệnh của ta à?
- Ta không dám, ta chỉ là lo lắng Vương Thiến Anh lớn tuổi rồi, không ứng phó được.
Đông Phương Ngọc mỉm cười, nhưng ánh mắt uy hiếp đó của hắn lại không chút che giấu nhìn về phía Vương Thiến Anh, hắn không làm gì được Yến Quy Lai, nhưng Vương Thiến Anh ở trong mắt hắn lại căn bản không tính là gì.
Vương Thiến Anh biết bối cảnh của Đông Phương Ngọc, trên mặt nàng lộ ra vẻ sợ hãi, vội vàng nhìn về phía Yến Quy Lai nói:
- Yến đại nhân, ta và Đông Phương thiếu gia đều là Tốc Độ Đoạn, nhưng tốc độ của ta không bằng Đông Phương thiếu gia, hay là để Đông Phương thiếu gia đi đi.
Yến Quy Lai nhìn Vương Thiến Anh, ánh mắt nghiêm lại, nhưng hắn nhìn thấy trong mắt Vương Thiến Anh lộ ra vẻ cầu xin, thầm thở dài trong lòng, biết vị thuộc hạ này không muốn đắc tội với Đông Phương Ngọc.
Sắc mặt Yến Quy Lai bình tĩnh nhìn về phía Đông Phương Ngọc, lạnh lùng nói:
- Vậy do ngươi đi, có điều nếu ngươi làm hỏng chuyện Nghi Loan Ti tiêu diệt Kiển Thụ, cho dù có Đông Phương gia cầu tình thay ngươi, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.
Ba võ giả bọn Chu Phàm vốn phải theo Vương Thiến Anh vào núi điều tra đều hơi biến sắc, nhưng không ai dám nói gì.
Đông Phương Ngọc được như ước nguyện, hắn không trả lời Yến Quy Lai, chỉ vẫy tay một cái với ba người Chu Phàm, lập tức đi về phía trước.
Ba người Chu Phàm đi theo phía sau hắn, rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt mọi người.
- Hỏng rồi, Chu Phàm chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?
Lỗ Khôi nói khẽ, ánh mắt hắn lộ ra một tia lo lắng.
Trứu Thâm Thâm sầm mặt, hai vị Phù Sư Hoàng, Mao thì nhíu mày, cuối cùng Mao phù sư lắc đầu nói khẽ:
- Đông Phương Ngọc đó chỉ là một tiểu hài tử, với sự nhạy bén lanh lợi của Chu đội trưởng, nếu ứng đối cẩn thận chắc sẽ không có chuyện gì đâu.
Vừa vào núi, Đông Phương Ngọc bảo ba người Chu Phàm đi trước dẫn đường, mà hắn thì đi theo phía sau.
Tuy tuổi Đông Phương Ngọc còn nhỏ, nhưng hắn chính là đệ tử từ cao môn đại phiệt đi ra, hắn rút chủy thủ, hiển nhiên là đề cao cảnh giác.
Chu Phàm chú ý thấy chủy thủ trong tay Đông Phương Ngọc toàn thân có màu xanh da trời, mang theo một tia hàn khí, không giống phàm binh bình thường.
Ba người Chu Phàm cũng đều rút ra vũ khí, Đông Phương Ngọc thấy Chu Phàm dùng là một thanh đao gỉ, mắt hắn lộ ra vẻ mỉa mai, võ giả ở loại địa phương nhỏ này đã nghèo đến chỉ có thể dùng đao gỉ.
Trong ba võ giả, Chu Phàm và nam tử trung niên vẻ mặt đáng khinh đều là thành viên của đội thăm dò, bọn họ biết sào huyệt của Kiển Thụ.
Do hai người bọn họ chỉ đường, bốn người vòng vèo trong núi, rất nhanh đã tới gần sơn động chỗ Kiển Thụ.
Bởi vì có kinh nghiệm lần trước, biết ở phụ cận có thể có Thụ Kiển Tử canh chừng, Chu Phàm và nam tử trung niên đáng khinh đều cẩn thận tránh tầm mắt chỗ cao, không đi tới nữa.
Bốn người tránh ở dưới một khối đá, góc độ nơi này kín đáo, Kiển Tử không dễ phát hiện ra.
Nam tử trung niên đáng khinh nịnh bợ nói:
- Đông Phương đại nhân, chỉ cần ra khỏi tảng đá này, sơn động ở ngay trên đá núi phía đông bắc.
Đông Phương Ngọc gật đầu, hắn hơi nghiêng người, nhìn về phương hướng nam tử trung niên nói, sau đó nhìn thấy một cửa sơn động, cửa sơn động từ sau ngày hôm qua bị phá, lại dùng tảng đá xếp qua loa chắn lại.
Đông Phương Ngọc thấy vậy ánh mắt lộ ra vẻ mừng rỡ, sơn động vẫn bị che chắn, vậy chứng tỏ Kiển Thụ này vẫn chưa từ thời kỳ yên lặng tỉnh lại.
Tâm hắn biến thành nóng rực, cơ hội của hắn tới rồi.
Đông Phương Ngọc ra hiệu, ý bảo ba người Chu Phàm theo hắn lui lại.
Ba người Chu Phàm cũng nhìn thấy sơn động bị che khuất, bọn họ đều hiểu rõ, Kiển Thụ này quả thật chưa tỉnh lại từ thời kỳ yên lặng, nhiệm vụ điều tra của bọn họ xem như đã hoàn thành, hiện tại chỉ cần trở về báo cáo kết quả công tác là được.
Đông Phương Ngọc bảo bọn họ lui lại, có thể là muốn đi về báo cáo kết quả công tác.
Nhiệm vụ này cũng đơn giản.
Chỉ là vừa rời xa sơn động, sau khi xác nhận đã tới nơi mà Thụ Kiển Tử ở ngoài sơn động cũng không nhìn thấy, Đông Phương Ngọc lại dừng chân.
Bước chân của Đông Phương Ngọc dừng lại, ba người Chu Phàm tất nhiên cũng không thể không ngừng theo.
Trên mặt nam tử trung niên đáng khinh và võ giả trung niên của Ẩn Phúc Thôn đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Sắc mặt Chu Phàm thì vẫn bảo trì bình tĩnh.
Đông Phương Ngọc vê cằm mình một chút, trong lòng hắn đã có kế hoạch đại khái, nhìn ba người Chu Phàm nói:
- Lát nữa ba người các ngươi tới cửa sơn động di chuyển những tảng đá đó ra kiểm tra tình huống bên trong một chút.
Trên mặt ba người Chu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, mệnh lệnh này của Đông Phương Ngọc đúng là khiến bọn họ có chút bối rối.
Nam tử trung niên đáng khinh vội vàng khuyên nhủ:
- Không được đâu, Đông Phương đại nhân, sợ rằng chúng ta chưa đến gần, đã bị những Thụ Kiển Tử đó phát hiện, một khi bị chúng phát hiện, Thụ Kiển Tử trong động toàn bộ sẽ lao ra, cự ly gần như vậy, chúng ta sẽ mất mạng.
Đông Phương Ngọc nghiêng đầu liếc nam tử trung niên đáng khinh một cái, nói:
- Ngươi nói rất có lý, ngươi tới đây một chút, ta nói riêng vài câu, ngươi trở về nói với Yến Quy Lai.
Nam tử trung niên đáng khinh do dự một chút rồi đi tới.
Hắn vừa tới gần, tay phải Đông Phương Ngọc hơi run lên, chủy thủ giống như một tàn ảnh vẽ ra một hàn quang hình cung chéo lên trên, đầu nam tử trung niên bay lên, máu tươi từ vết cắt phẳng lì trên cổ trào ra như suối.
Đông Phương Ngọc chỉ là tiểu hài tử nghiêng đầu, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người Chu Phàm.