Huyết cầu to lớn trên trời giống như muôn đời không thay đổi.
Vẫn là chiếc thuyền quen thuộc đó, tối nay sương mù so với đêm qua thì dày đặc hơn một chút.
Chu Phàm nhìn thấy Vụ, Vụ đang ngồi bên cạnh bàn gỗ vuông, tao nhã dùng cơm, trên khay bạch ngọc thượng những miếng thịt mỏng đen xì.
- Hoan nghênh quay lại.
Vụ cũng không ngẩng đầu lên, chậm rãi gắt miếng thịt, chấm gia vị, đưa vào miệng rồi chậm rãi nhấm nháp,
- Những gì phải nói tối hôm qua đều nói với ngươi rồi, muốn câu cá thì nói với ta một tiếng, nếu không muốn, vậy thì đợi đi, vẫn không muốn thì cũng có thể nhảy thuyền.
- Có phải ngươi mỗi ngày đều ăn như vậy không? Không chán à?
Chu Phàm cười cười hỏi, hắn cố ý quấy rầy Vụ dùng cơm.
Tính tình của Vụ quá lạnh lùng, Chu Phàm hi vọng có thể chọc giận hắn một chút, làm như vậy sẽ có chút mạo hiểm, nhưng hoặc là có thể từ cảm xúc trên khuôn mặt đang tức giận của hắn nhìn ra được một số điều thú vị.
Bất kể là như thế nào, Vụ chắc sẽ không giết hắn, nếu không dựa vào thực lực đêm qua Vụ thể hiện ra, muốn giết hắn thực sự là quá đơn giản, chỉ cần không giết hắn, vậy cũng đáng để mạo hiểm một chút.
- Mỗi một con Hồn Ngư Trong sông đều khác nhau, vị cũng khác nhau, lại chấm thêm gia vị, cảm giác sẽ biến thành rất đa loại đa dạng, đương nhiên vật như vậy ăn mấy vạn năm, kỳ thật đã sớm chán rồi, bất kể là rán hầm chưng hay là ăn sống, đối với ta mà nói, đều chỉ là để no bụng mà thôi.
Vụ không tức giận, chỉ chậm rãi nói.
Mấy vạn năm... Trong lòng Chu Phàm hơi thắt lại, nếu Vụ không nói dối, vậy chẳng phải là hắn đã sống mấy vạn năm rồi à?
Chu Phàm không nói nữa, Vụ này rất khó bị mình chọc giận.
Chu Phàm đi chung quanh giáp bản, thỉnh thoảng nhìn ra xa xa, thỉnh thoảng lại nhìn sông xám.
Chỉ là sương mù xa xa quá dày đặc, thị lực chỉ có thể đạt tới ngoài năm mươi mét, nhưng phạm vi năm mươi mét, không có vật gì, trừ nước xám ra thì vẫn là nước xám, yên lặng không có một chút thanh âm.
Chu Phàm đi rồi quay lại, Vụ đã dùng xong cơm, hắn lại biến hóa, dùng sương mù khắp nơi có thể thấy được ngưng tụ ra trà cụ, đang pha trà.
Nước trà sôi, khói ấm lượn lờ, lại không thể ngửi được bất kỳ mùi gì.
Vụ tự rót cho mình một ly, phẩm kỹ nước trà đen xì, không có ý định rót cho Chu Phàm một ly.
- Trà Ngươi uống là thật hay giả vậy?
Chu Phàm cười hỏi.
- Nếu tất cả trong không gian này đều là thật, vậy nước trà này đương nhiên cũng là thật.
Vụ thản nhiên nói:
- Trà này chính là nước của sông xám, lá trà là vật từ đáy sông câu lên, không phải ta keo kiệt, mà là không thích hợp cho ngươi uống.
- Vậy Hồn Ngư ngày hôm qua thì sao? Ta ăn vào sẽ thế nào?
Chu Phàm đã biết sinh vật ở đáy sông được gọi là Hồn Ngư, hắn suy đoán sinh vật này có khả năng có liên quan tới hồn.
- Một nửa một nửa.
Vụ nhìn Chu Phàm, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị,
- Một nửa xác suất là ngươi sống sót, từ trong thịt cá có được lợi ích rất lớn, một nửa là ngươi sẽ chết.
Trong lòng Chu Phàm lập tức cảm thấy may mắn vì mình không ăn miệng thịt cá nào, hắn không muốn dùng mạng để cược xác suất một nửa này.
- Ngươi dường như không để ý tới sự sống chết của ta.
Chu Phàm bỗng nhiên lại nói.
- Vì sao ta phải để ý?
Sắc mặt Vụ vẫn hờ hững,
- Ngươi chết hay là sống, không ảnh hưởng gì tới ta cả.
Chu Phàm nghe thấy những lời này, bật cười.
- Ngươi cười cái gì?
Vụ cầm chung trà lên, uống một ngụm rồi hỏi.
- Ta cảm thấy ngươi chắc có để ý.
Chu Phàm thôi cười,
- Ngươi giống như người chỉ dẫn trong một số cố sự mà ta từng đọc, phải chỉ dẫn ta, bằng không vì sao lại nói cho ta biết chuyện câu cá?
- Đúng vậy, ta hoàn toàn có thể không nói với ngươi.
Vụ vẫn không nhanh không chậm nói, hắn buông chén trà,
- Kỳ thật ngươi sai rồi, ta không có nghĩa vụ nói với ngươi, ta nói với ngươi là bởi vì vị đồ ăn tối hôm qua có chút không tồi, khi khẩu vị của ta tốt, tâm tình cũng sẽ không tồi.
- Lần đầu tiên ngươi xuất hiện ở trên thuyền, ta vốn không xuất hiện, là vì ta không muốn xuất hiện, trong một số người từng lên thuyền, ta thậm chí một lần cũng không xuất hiện, để mặc bọn họ ngồi đờ đẫn trên thuyền, ngươi biết bọn họ thế nào không?
Trong lòng Chu Phàm lạnh toát, hắn nhìn Vụ nói:
- Bọn họ lựa chọn nhảy thuyền, cũng chính là mấy người nhảy thuyền mà tối hôm qua ngươi nói, đúng không?
- Ừ.
Vụ gật đầu thừa nhận,
- Cho nên ta không phải người chỉ dẫn mà ngươi nói, ta là hoàn toàn tự do, muốn làm gì thì làm cái đó.
- Nói cho ta biết, cũng chỉ là bởi vì đồ ăn không tồi, nếu là như vậy, vận khí của ta cũng không tồi.
Chu Phàm cảm thấy có chút vớ vẩn, nhưng hắn lại lờ mờ cảm thấy Vụ không nói dối hắn.
- Đây là nguyên nhân chủ yếu, còn có một nguyên nhân là...
Vụ cầm lấy ấm trà, rót vào chén,
- Nếu cứ trốn trong chỗ tối mà nhìn, không làm gì, thật sự quá nhàm chán.
- Chuyện ngồi yên nhìn người lên thuyền, ta thử mấy lần rồi cho nên cũng không muốn làm nữa, nếu có người lên thuyền, bình thường ta đều sẽ nguyện ý nói với bọn họ chuyện câu cá, như vậy sẽ thú vị hơn, nói với ngươi chỉ là chuyện sớm hay muộn, tiền đề là không thể đắc tội với ta quá ác.
- Chẳng lẽ ta chết rồi đối với Vụ mà nói, là một chút ảnh hưởng cũng không có à?
Chu Phàm có chút không cam tâm hỏi, cái này với hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ.
Vụ cầm lấy chén trà, uống một ngụm mới nói:
- Cũng không phải nói là hoàn toàn không, có điều ta không bận tâm, thuyền vĩnh cửu mất đi khách thuyền, ta sẽ lâm vào trong ngủ say, cho đến khi vị khách tiếp theo xuất hiện, ta mới tỉnh lại, nhưng ta sống thật sự quá lâu rồi, ngủ say đối với ta mà nói, cũng không tính là gì, cho dù vĩnh viễn không tỉnh lại cũng không sao.
Chu Phàm có chút hiểu rồi, nếu Vụ giống như hắn nói đã sống vài vạn năm, vậy hắn khẳng định từng thấy vô số khách thuyền, sẽ cảm thấy buồn tẻ, cho nên thái độ của hắn đối với mình mới hờ hững như vậy, hơn nữa trong lời nói của Vụ lại lộ ra một tin tức cho Chu Phàm.
Vụ sẽ lâm vào ngủ say, cho đến khi vị khách thuyền tiếp theo xuất hiện, vậy đại biểu cho có khả năng rất lớn là trên thuyền chỉ có một khách thuyền là hắn.
- Nói ngươi là người chỉ dẫn thì quả thật không đúng, ngươi giống như một người đứng xem hơn, sau đó dựa vào tâm tình tốt hay xấu để làm việc.
Chu Phàm bình luận.
Vụ không trả lời, tay phải của hắn phất nhẹ một cái ở trên bàn, trên bàn liền có thêm một đồng hồ cát, hạt cát màu xám từ trong ống hẹp chảy vào thủy tinh cầu ở đáy, thủy tinh cầu ở phần đỉnh thì đã còn lại không đến một nửa số cát.
Vụ chỉ vào đồng hồ cát nói:
- Đây là thời gian ngươi ở trên thuyền, nếu chảy hết, vậy đại biểu cho ngươi phải về.
- Vì sao lại nói cho ta biết thời gian còn lại, ta đã thanh toán đại bộ phận thọ mệnh để lên chiếc thuyền này, vậy mà mỗi lần tiến vào còn phải tiêu hao thọ mệnh nữa à?
Chu Phàm không vội không vàng nói, đối với hắn mà nói, lần này ra ngoài, lần sau lại tiến vào là được.
- Đã lên thuyền, mỗi lần xuất hiện ở trên thuyền, sẽ không hao phí thọ mệnh của ngươi nữa, nếu không mấy năm thọ mệnh còn lại của ngươi sớm đã không còn rồi.
Vụ cười cười nói,
- Nói với ngươi thời gian còn lại, là vì ta thấy ngươi cũng coi như một người thông minh thức thời, không muốn ngươi lãng phí cơ hội lần này.
- Cơ hội gì?
Chu Phàm hơi sững sờ hỏi.
- Quá thời gian rồi, lần sau ngươi tiến vào, vậy sẽ không còn cơ hội sử dụng một lần cần câu miễn phí, cơ hội miễn phí lần này, là tính từ lúc ta nói với ngươi về cần câu, chỉ cần qua hai đêm, vậy đại biểu cho người lên thuyền đã từ bỏ một lần cơ hội sử dụng miễn phí duy nhất.
Vụ giải thích.
Chu Phàm chỉ cúi đầu nhìn cát chảy màu xám trong đồng hồ cát, hắn không hỏi vì sao Vụ không nói sớm, Vụ này hoàn toàn là dựa vào yêu thích mà làm việc, có chất vấn cũng vô dụng.
Vụ buông chén trà, tay trái nhẹ nhàng phất một cái, sương mù bên cạnh bàn tản ra, bên trái hắn đã có bảy chiếc cần câu màu sắc khác nhau dựa vào bàn vuông.
- Nhìn trúng cần câu nào thì lấy đi.
Vụ cầm lấy ấm trà rót thêm nước,
- Đương nhiên cũng có thể không lấy.
Chu Phàm nhìn bảy cần câu đó, hắn nói:
- Vụ, có thể nói cho ta biết, ý nghĩa ta xuất hiện ở đây không?
Chu Phàm biết, để hắn xuất hiện ở đây, khẳng định là tồn tại mục đích gì đó, hắn phải làm rõ.
- Hiện tại vẫn không thể nói với ngươi, bởi vì hiện tại không có ý nghĩa, ta không muốn nói.
Vụ trầm mặc một chút nói.
- Lần câu cá này thật sự có lợi chứ không có hại đối với ta à?
Thanh âm của Chu Phàm cũng trở nên dồn dập, bởi vì cát ở phần đỉnh không còn nhiều lắm, hắn phải làm ra lựa chọn.
- Nếu ngươi tin ta, câu trả lời của ta là có lợi chứ không có hại, đây là cơ hội của ngươi, người lên thuyền có thể nắm được cơ hội lần này sẽ có một khởi đầu tốt.
Vụ cười cười, nheo mắt lại, mỗi lần tới lúc như thế này, luôn sẽ khiến hắn có một chút hứng thú, hắn muốn xem Chu Phàm sẽ lựa chọn như thế nào?
Chu Phàm nhắm hai mắt lại, hắn đang suy nghĩ, hắn nhớ lại lời nói của hai người, thần thái nói chuyện của Vụ, hắn đang cân nhắc lợi hại.
Chỉ mấy giây sau, Chu Phàm mở mắt, cặp mắt đó không còn mê man nữa, hắn nhìn về phía Vụ, thành khẩn nói:
- Ta nguyện ý câu cá, nhưng cần câu có bảy chiếc, ngươi có thể nhắc nhở ta một chút không?
Con mắt xám của Vụ hơi co lại, hắn ngẩng đầu nhìn huyết cầu trên trời, mở miệng nói:
- Vì sao ngươi lại tin ta? Ta đã thấy đủ loại người lên thuyền, tính cách gì cũng có, loại tính cách đa nghi thận trọng như ngươi cũng có không ít, nhưng tính cách đa nghi thận trọng cuối cùng đều từ bỏ cơ hội đầu tiên.
- Ngươi vẫn là người đầu tiên có loại tính cách này lại nguyện ý mạo hiểm, thật sự khiến ta có chút bất ngờ.
Chu Phàm hơi trầm mặc, hắn biết đến thời khắc mấu chốt, Vụ sẽ dựa vào tâm tình tốt xấu để làm việc, nếu câu trả lời của hắn không thể khiến Vụ hài lòng, có lẽ Vụ sẽ không cho hắn bất kỳ nhắc nhở nào nữa, đến lúc đó hắn chỉ có thể dựa vào vận khí tùy cơ lựa chọn một cần câu, như vậy đối với hắn là không có lợi.
- Tựa như ngươi đã nói, ta là loại người đa nghi cẩn thận, kỳ thật cho dù là hiện tại ta cũng hoài nghi ngươi, nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, ngươi không có lý do gì để nói dối ta, như vậy ta nguyện ý mạo hiểm thử một lần, nãi nãi của ta từng chỉ là vấn đề trong tính cách của ta, bà nói mãng phu khi lỗ mãng phải thận trọng, người đa nghi khi đa nghi nên lớn mật bước một bước về phía trước, nếu không tất sẽ hối hận.
Vụ cười khẽ một tiếng nói:
- Hiện tại ngươi cần đan dược, lựa chọn cần câu màu tím nhạt.
Chu Phàm đi tới, nhanh chóng cầm cần câu màu tím nhạt lên, hắn đi đến mép thuyền, nói:
- Sao ngươi biết ta cần đan dược?
- Ta có thể nhìn thấy nhu cầu của người lên thuyền.
Vụ giải thích.
- Cần câu không có dây câu, nên dùng như thế nào?
Chu Phàm cầm cần câu, trên cần câu căn bản không có dây câu.
- Không phải không có dây câu, mà là ngươi không nhìn thấy thôi, mồi câu sớm đã được nối với dây câu rồi, ngươi cứ hất cần tới giữa sông là được, nhớ kỹ, con cá không mắc câu thì không cần câu.
Thanh âm của Vụ lại từ phía sau truyền đến.
Chu Phàm không hỏi nữa, hắn sợ không kịp, lúc trước hắn hỏi đã tiêu hao quá nhiều thời gian, hắn không biết câu cá ở nơi này cần bao nhiêu thời gian, hắn chỉ hai tay dùng sức vung cần câu.
Cần câu phát ra một tiếng bốp, Chu Phàm thấy một dây câu màu tím nhạt chui vào trong sông xám.
Không chút qua loa, dây câu cứ vậy chui vào trong nước xám, hắc ảnh bơi lội dưới sông dường như cảm thấy uy hiếp gì đó, điên cuồng bơi lên, khuấy động mặt sông bình tĩnh như gương, hình thành một vòng xoáy.
Dây câu dường như móc được cái gì đó, đột nhiên căng ra.
Chu Phàm không hỏi Vụ nên làm như thế nào, hắn chỉ kéo cần câu lên.
Roạt.
Dây câu từ trong nước co về, sợi tơ ở phía cuối dây câu giống như tám cái trảo mở ra, tóm chặt lại một bình sứ màu trắng.
Chu Phàm vươn tay ra bắt lấy bình sứ trắng theo dây câu thu về.