Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 156: Tình hoài

Chương Trước Chương Tiếp

Nhớ là từng dùng?

Chu Phàm yên lặng nhìn Vụ, suy đoán, chẳng lẽ đây là một lão đầu cô đơn mất trí nhớ đáng thương à?

- Quên thì từ từ nhớ, rồi sẽ nhớ ra mà.

Chu Phàm mở miệng trấn an.

Ánh mắt Vụ lại biến thành lạnh lùng, hắn hờ hững nói:

- Chúng ta lại nói về Tinh Sương Đao, nó là danh đao lợi nhận, nhưng đao gỉ tốt tới mấy thì cũng chỉ là đao gỉ.

Chu Phàm cảm thấy lời này của Vụ rất vô nghĩa, hắn nhìn Tinh Sương Đao trong tay Vụ tuyệt không gỉ, mà sắc bén chói mắt.

- Ngươi có thể cảm thấy ta đang lừa ngươi.

Vụ giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Chu Phàm,

- Là vì ngươi căn bản không hiểu đao gỉ.

- Tam Thập Lục Tú Đao lúc khởi đầu, đều có một quá trình dần dần hết gỉ, có cái là dùng máu, có cái là thông qua đao kiếm chém vào, càng đánh càng mới, mà Tinh Sương Đao ở trong đao gỉ cũng là rất đặc thù, cái nó cần là sát khí.

- Chỉ cần ngươi tay cầm nó chém giết càng nhiều quái quyệt hoặc là người, nó sẽ biến thành càng lúc càng mới, cho đến khi khôi phục tư thái danh đao chân chính, thậm chí là vượt qua tất cả danh đao trên thế gian.

- Có điều một khi rời khỏi chủ nhân của nó, nó lại sẽ biến thành đao gỉ, ta có thể khiến nó biến thành như vậy.

Vụ nhẹ nhàng vung đao mỏng như sương sao trong tay lên, lưỡi đao sắc bén cắt một dòng sương mù ra làm hai đoạn,

- Là vì ta là một trong số những chủ nhân của nó, ta từng dùng nó giết đủ nhiều cường địch.

Trên mặt Vụ lộ ra vẻ cười nhạo:

- Ở hiện tại ở trong tay ngươi, nó chỉ là một thanh đao gỉ, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta lại nói nó ở trong tay ngươi lại không có giá trị lớn.

Chu Phàm ngạc nhiên:

- Nó còn có thể nhận ra ai là chủ nhân của nó à?

- Nhận ra mà có gì kỳ quái, phàm là danh đao trên thế gian đều có linh.

Vụ hừ lạnh một tiếng,

- Đây cũng không phải là phàm binh dung thiết.

- Cho ngươi.

Vụ đưa Tinh Sương Đao trong tay cho Chu Phàm.

Sau khi Chu Phàm tiếp nhận Tinh Sương Đao, thân đao vốn như tinh như sương lại dần dần thu liễm quang hoa, biến về bộ dạng loang lổ vết gỉ,

- Vậy ta phải giết bao nhiêu cường địch mới có thể khiến nó biến thành bộ dạng giống như ở trong tay ngươi.

- Ít nhất chờ ngươi trở thành Vạn Nhân Đồ (kẻ giết vạn người) mới có khả năng.

Vụ cười lạnh nói,

- Mấu chốt là sát khí giết địch, sát ý càng thịnh lại càng hữu hiệu, đao gỉ tróc gỉ là chuyện hết sức công phu, cũng không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, chắc chờ thọ mệnh của ngươi hết, cũng không thể khiến nó hoàn toàn hết gỉ.

Sắc mặt Chu Phàm trở nên ngưng trọng, hắn nghiêm mặt nói:

- Không biết dùng để giết gà giết lợn, có thể xóa đi vết gỉ không?

Giết gà giết lợn luôn nhanh hơn giết người giết quái quyệt.

Hai bên khóe mắt Vụ run lên, cố nén giận dữ nói:

- Danh đao như vậy không ngờ ngươi muốn dùng để giết gà giết lợn? Đây là ngươi đang vũ nhục cái tên Tinh Sương. Cho dù ngươi thật sự không biết xấu hổ làm loại chuyện đốt đàn nấu hạc này...

- Đối với một con gà một con lợn, trong tâm ngươi có thể tồn tại bao nhiêu sát khí? Không có sát khí thì ngươi có chém ra bao nhiêu đao, cũng vô dụng.

- Cho dù là một con gà một con lợn, ta tin ta cũng có thể làm được sát ý lẫm liệt.

Chu Phàm ho khẽ một tiếng kiên trì nói.

- Nó sẽ bị loại chủ nhân như ngươi làm nhục mà tự động gãy.

Vụ tức quá mà cười,

- Kệ ngươi, nói chung đao là của ngươi, ngươi thích dùng như thế nào không ai có thể cản được ngươi, có điều trước khi ngươi rời khỏi, ngươi có thể cân nhắc bán cho ta.

Vụ lại đưa ra loại yêu cầu này, Chu Phàm hơi trầm mặc nói:

- Đây là đao ngươi từng dùng, ngươi từng dùng cũng không biết đã chặt bỏ bao nhiêu cái đầu của cường địch, nó không biết đã thay ngươi đỡ bao nhiêu đao kiếm ám tiễn, nó có thể nói chứng kiến một cuộc đời huy hoàng mà cường đại của ngươi.

- Vật tình hoài như vậy, ngươi chỉ ra giá năm năm thọ mệnh, tình hoài của ngươi liệu có phải là quá không đáng tiền không?

Sắc mặt Vụ bình tĩnh nói:

- Tình hoài? Ngươi nói nên đáng giá bao nhiêu thọ mệnh?

Trên mặt Chu Phàm mang theo một tia ngượng ngịu nói:

- Tình hoài vô giá, nên ta cảm thấy bất kể bao nhiêu thọ mệnh cũng đáng, nếu cứ muốn ta nói ra một cái giá, vậy ta hi vọng là hai mươi năm.

Năm mươi năm là không được rồi, nếu có thể dùng thanh đao gỉ cần tốn thời gian tôi luyện mới có thể thành danh đao này đổi lấy hai mươi năm, hắn vẫn nguyện ý đổi.

- Nếu ta cả đời chỉ có một thanh đao như vậy, hai mươi năm thọ mệnh quả thật không đắt, nhưng danh đao ta từng dùng có tới hàng trăm, chia đều ra, nó cũng chỉ đáng năm năm.

Vụ mặt không biểu cảm nói.

Hàng trăm. . . Chu Phàm ngậm miệng, nếu năm năm… Vẫn giữ lại cho bản thân mình dùng đi.

Chu Phàm nhìn đồng hồ cát, đồng hồ cát đã không còn lại mấy, hắn triệt để từ bỏ ý định dùng Tinh Sương Đao đổi thọ mệnh, hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất:

- Trước tiên ngươi nói phàm binh chỉ có thể dán lên hai đạo Tiểu Diễm Phù hoặc búng lên ba ngấn mực, vậy Tinh Sương Đao thì sao? Đao này chắc không phải từ chất liệu bình thường đả tạo thành.

Vậy có thể dán lên bao nhiêu đạo phù lục hoặc vẩy lên bao nhiêu ngấn mực?

Vụ liếc Chu Phàm một cái, Chu Phàm có thể nhanh như vậy đã nghĩ đến vấn đề này, có chút nằm ngoài dự liệu của hắn, có điều hắn vẫn đưa ra đáp án:

- Chất liệu của Tinh Sương đặc thù, cụ thể thì ta cũng không nhớ rõ, có điều theo ta được biết, ngươi dán bao nhiêu đạo phù lục lên, nó đều sẽ không bị phù lực làm gãy, cho nên chắc là vô hạn.

- Vô hạn.

Chu Phàm một hơi lạnh, nếu là như vậy, chẳng phải là. . .

Vụ rất nhanh lại cắt ngang ảo tưởng tốt đẹp của Chu Phàm:

- Nhưng với thân đao mảnh khảnh như vậy của Tinh Sương, nhiều nhất là ba đạo Tiểu Diễm Phù, đã bị phù văn lấp đầy rồi, ngấn mực cũng chỉ bốn đạo, sau khi thân đao phủ kín phù văn, ngươi có chồng bao nhiêu phù lục, cũng không thể mang tới tác dụng quá lớn, cái này chắc ngươi cũng hiểu.

Trong lòng Chu Phàm cảm thấy có chút tiếc nuối, hắn đương nhiên biết, đây là chỗ thiếu hụt của phù lục, nếu không chỉ cần tìm được một thanh danh đao có thể chịu tải phù lực, vậy chỉ cần không hạn chế dán phù lục hạ phẩm Hoàng cấp vào cũng có thể đạt tới uy lực vô hạn.

Nhưng trên thực tế bởi vì thể tích của đao hạn chế uy lực của nó, cho dù là danh đao to như ván cửa, chỉ sợ cũng không chồng được không bao nhiêu tấm.

Cho nên những phù lục trung phẩm, thượng phẩm Hoàng cấp thậm chí Lam cấp cũng có tác dụng quan trọng, binh khí có thể chồng ba đạo phù lục hạ phẩm Hoàng cấp, vậy có thể chồng ba đạo phù lục trung phẩm Hoàng cấp, uy lực chồng tất nhiên không phải phù lục hạ phẩm Hoàng cấp có thể so sánh.

Chỉ là phù lục trung phẩm Hoàng cấp đối với loại người như Chu Phàm mà nói vẫn quá đắt đỏ, ba đạo cùng dùng?

Cho dù là Phù Sư am hiểu vẽ bùa trong thôn cũng không dám nghĩ như vậy!

Chu Phàm đã dùng hết hai lần giám định, hắn còn cơ hội hỏi một vấn đề nhỏ, hắn cẩn thận cân nhắc một chút mới hỏi:

- Nhược điểm của quái quyệt Bạch Lệ Kiển Thụ đó là ở đâu?

Vốn Chu Phàm muốn hỏi chuyện cần câu, có điều cần câu có thể tạm gác lại, vấn đề này mấu chốt hơn.

- Ngươi thực sự xác định hỏi dạng vấn đề này chứ?

Sắc mặt Vụ bình tĩnh nói.

- Ta xác nhận, ngươi nhanh lên một chút, ta không có thời gian.

Chu Phàm có chút sốt ruột nhìn đồng hồ cát nói.

Bản Đê Cấp Quái Quyệt Tố Tài Thái Trích Thực Lục của được hắn đã nghiêm túc xem một lần, nhưng sách đó chỉ đề cập tên của quái quyệt cùng với phương pháp lấy tư liệu sống, thứ còn lại rất ít đề cập tới, căn bản không nói đến làm thế nào để giải quyết được quái quyệt, nếu không hắn cũng không cần hỏi Vụ làm gì.

Vụ nói:

- Nhược điểm của nó là ở chỗ bản thân nó không thể di động, bản thể của nó rất yếu ớt, cho dù là người thường, tay cầm một cái búa, cũng có thể chém đứt nó, giết nó, đương nhiên tiền đề là vượt qua được những Thụ Kiển Tử đó của nó.

Vụ vừa nói xong, Chu Phàm đã bị kéo ra khỏi Khôi Hà Không Gian.

- Trả lời lừa đảo.

Chu Phàm mở mắt ra, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)