Thụ Kiển Tử Dày đặc vây quanh từng tầng đánh tới bọn Chu Phàm, giống như sóng to có thể vỗ nát bờ đá.
Chu Phàm hít sâu, hắn tạm thời xua đi cảm giác tuyệt vọng trong lòng, vừa dùng trực đao đập bay một con Thú Kiển Tử, vừa nhanh chóng suy nghĩ, hắn không thể chết ở đây được.
Hắn không sử dụng Viêm Dương Khí, bởi vì có nhiều Viêm Dương Khí tới mấy cũng sẽ bị lập tức tiêu hao hết.
Chu Phàm khẽ cắn môi, hắn còn có một biện pháp, nhưng biện pháp này sợ là chỉ có thể chiếu cố bản thân hắn, đó chính là Đằng Mộc Giáp Trụ, chỉ cần khiến dây nhỏ xanh đen của Đằng Mộc Giáp Trụ phủ kín toàn thân, những Thụ Kiển Tử có lẽ không phá được phòng ngự của mình, nhưng hắn chỉ có làm như vậy mới có thể phá vây, nói không chừng còn có thể sống sót.
Về phần người khác thì không không bận tâm được.
Thụ Kiển Tử Khó có thể đếm được không ngừng công kích, khiến đội thăm dò không được bao lâu đã tới cực hạn.
Chỉ là đúng lúc này, Thụ Kiển Tử bỗng nhiên không hẹn mà cùng dừng động tác, chúng thậm chí không nhìn đội thăm dò, điên cuồng chạy vội về phương hướng Đông Khưu Sơn.
Bọn Chu Phàm kinh ngạc nhìn cái đuôi khói dài mang theo bụi đất lưu lại ở xa xa.
Thụ Kiển Tử không ngờ khi sắp giết chết toàn bộ bọn họ thì lui lại.
Nhưng rất nhanh không ai để ý tới việc này nữa, đều ngồi xuống, trừ Chu Phàm ra, sáu người còn lại đều sức cùng lực kiệt, nhưng Chu Phàm không muốn biểu hiện quá nổi bật, hắn cũng giả vờ không ngừng thở dốc.
Binh khí trong tay mọi người cũng trong đánh nhau điên cuồng mà biến thành nát bươm, trực đao của Chu Phàm đã có mấy lỗ thủng, chiến đấu vừa rồi đúng là quá kịch liệt.
Bảy người chỉ có nam tử trung niên đáng khinh của Mãng Ngưu Thôn là trên vai trái máu chảy đầm đìa, những người còn lại trên người chỉ có mấy vết thương nhỏ.
Chu Phàm dựa vào Đằng Mộc Giáp Trụ mấy lần thầm ngăn cản, trên người không có một chút thương tích nào.
Nhưng cũng cực kỳ chật vật, dựa theo tình huống vừa rồi cho thấy, nếu Thụ Kiển Tử không lui lại, sợ rằng bọn họ không thể kiên trì được thêm thời gian mười cái hô hấp, nhưng Thụ Kiển Tử không ngờ lại rút lui.
- Thế này là sao? Vì sao chúng ngươi đột nhiên lui lại?
Trên mặt Nghiêm Long Cầm lộ ra vẻ nghi hoặc, hai tay hắn hơi run rẩy, đây là dùng sức quá độ mà dẫn tới.
- Không rõ lắm, có lẽ là bên Kiển Thụ xảy ra vấn đề gì đó.
Địch phù sư bình ổn lại hô hấp một chút, trả lời. Trên trán hắn toàn là mồ hôi, sắc mặt vốn đầy khí sắc cũng biến thành có chút trắng bệch.
Tuổi của Ba vị Phù Sư dẫu sao cũng không còn trẻ, cho dù thực lực đã đến Bạo Phát Cao Đoạn, nhưng bọn họ mới là cảm thấy mỏi mệt nhất.
Cách nói này của Địch phù sư có được sự đồng ý của tất cả mọi người, cũng chỉ có Kiển Thụ xảy ra vấn đề, những Thụ Kiển Tử đó mới bỏ lại kẻ địch như bọn họ mà lập tức thối lui.
Nhưng Kiển Thụ xảy ra vấn đề gì?
Trong nhất thời không thể đưa ra đáp án.
Có điều trong lòng Chu Phàm đột nhiên nhớ tới quái quyệt da người đêm qua, hắn cảm thấy có lẽ có liên quan tới quái quyệt da người đó, nhưng đây chỉ là phỏng đoán mờ mịt mà thôi, hắn cũng không nói ra.
Chỉ còn lại một tia ánh tà dương cuối cùng, sắc trời đã có chút ảm đạm, mọi người nghỉ ngơi khôi phục một chút rồi lại thương lượng, cảm thấy khả năng Thụ Kiển Tử đi rồi còn quay lại là cực thấp.
Cho dù đi rồi còn quay lại, bọn họ cũng không thể bôn ba đi tới trong đêm đen, chỉ có thể mạo hiểm ở lại trên xích đạo để qua đêm.
Có điều để tránh loại tình huống này, bọn họ vẫn dọc theo xích đạo tận hết khả năng đi ra một đoạn đường.
Khi đi đoạn đường này, Chu Phàm nhìn thấy Lão Huynh vòng về, trên mặt hắn lộ ra nụ cười, lão cẩu này ở thời điểm mấu chốt chạy rất dứt khoát, hiện tại lại biết tìm về, quả thực là còn khôn khéo hơn con người.
Nhân lúc trời vẫn chưa tối hẳn, mọi người đi lấy củi khô.
Trong quá trình lấy củi, thời điểm cuối cùng khi chiều tà hạ xuống, Chu Phàm không ngờ lại nhìn thấy quyệt tượng.
Có điều cảnh tượng lần này không khủng bố như lần trước nhìn thấy, là một dãy kiến trúc cao lớn mơ hồ.
Chu Phàm nhìn mấy cái, Trứu Thâm Thâm ở xa xa gọi hắn, Chu Phàm không nhìn tiếp nữa.
Kiến trúc cao lớn mơ hồ đó rất nhanh liền biến mất.
Người của thế giới này dường như đã quá quen với quyệt tượng ở dã ngoại, không cảm thấy hứng thú như Chu Phàm.
Lửa trại bốc lên trong bóng đêm, U Diễm Phù được ném vào, trên lửa vàng kèm theo màu lam đậm.
Làm xong những cái này, bảy người mới vẻ mặt mỏi mệt ngồi xuống.
Cuộc bỏ chạy thục mạng vừa rồi, có một số người ném cả túi hành lý trên lưng, nhưng có một số người vẫn còn, cởi xuống tách lương khô bên trong ra, yên lặng ăn.
Khi ăn lương khô không ai lên tiếng, ăn xong lương khô lại nhìn lửa trại, thanh âm của Địch phù sư trầm thấp, nói:
- Tiêu Tức Phù của ta đã dùng rồi, hai người các ngươi còn không?
Hai vị Phù Sư Tống, Mao vẫn còn Tiêu Tức Phù, bọn họ gật đầu.
Bọn họ biết ý tứ của Địch phù sư, để đề phòng vạn nhất, bọn họ cần truyền về tin tức nơi Kiển Thụ ẩn thân trước, như vậy cho dù bọn họ bất hạnh chết đi, người về sau cũng không cần tốn thời gian để tìm kiếm vị trí của Kiển Thụ nữa.
Mao phù sư dùng Tiêu Tức Phù truyền tin tức về.
Tình huống hôm nay đúng là cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần hơi có chút sai lầm, người có thể sống sót ở đây cơ bản đã không còn, thậm chí Chu Phàm cũng không dám khẳng định mình nhất định thật sự có thể sống sót.
Ẩn Phúc Thôn tổn thất thảm trọng nhất, đầu tiên là Trần Sơn Chí vô duyên vô cớ chết đi, hôm nay khi chạy trốn, võ giả thanh niên đó chạy không nhanh, cũng đã chết rồi.
Tâm tình của Địch phù sư rất trầm trọng.
Nam tử trung niên đáng khinh của Mãng Ngưu Thôn trên vai quấn băng vải, hắn chua chát nói:
- Trước kia ta một mực không để Hắc Du Quái Quyệt vào trong mắt, hôm nay xem như mới nhận thức được thì ra Hắc Du cũng đáng sợ như vậy.
Bất kỳ thứ gì một khi kèm thêm số lượng, đều sẽ biến thành vô cùng đáng sợ.
Đừng nói là hắn, cho dù là ba vị Phù Sư, sống hơn nửa đời người, cũng chưa từng gặp phải quái quyệt. Nguy hiểm như vậy.
Có thể sống sót đúng là chuyện vô cùng may mắn.
Chỉ là Chu Phàm nhìn hỏa diễm lay động, hắn cảm thấy có một số việc nhìn thì là may mắn, nhưng thường thường trong may mắn lại tồn tại khả năng tất nhiên nào đó, đám Thụ Kiển Tử đó lui lại thực sự dùng may mắn là có thể giải thích được sao?
Mọi người đều cảm thấy mệt rồi, an bài xong thay phiên trực thủ, những người còn lại đều nằm xuống ngủ.
Chu Phàm trực xong, gọi Trứu Thâm Thâm, bản thân bắt đầu ngủ, khí lực của hắn cơ hồ là dùng không hết, nhưng những gì gặp phải hôm nay cũng khiến tinh thần hắn rất mỏi mệt.
Ngủ Chu Phàm lại xuất hiện ở trên thuyền.
Giống như thường ngày, tối nay Vụ vẫn không có mặt, Chu Phàm ngồi xếp bằng trên giáp bản, hắn nghĩ lại chuyện của đội thăm dò bắt đầu từ lúc tới dã ngoại một lần, sau đó mới chậm rãi đứng lên luyện đao.
Hôm nay cũng giết vài Thụ Kiển Tử, nhưng đáng tiếc những thứ đó lại không thể chuyển hóa thành sâu xám, giết cũng vô dụng.
Chu Phàm chỉ yên lặng luyện đao, thực lực của hắn vẫn quá yếu, hôm nay nhưng thiếu chút nữa thì chết rồi, nếu có thể có cảnh giới như Yến Quy Lai, cho dù không giết được đám Thụ Kiển Tử đó, hắn cũng có thể bình yên thoát thân mà đi.
Chu Phàm không nghĩ nữa, mà là tiếp tục luyện đao, cho đến khi nghe thấy có người gọi hắn, hắn mới từ trong Khôi Hà Không Gian đi ra.
Đập vào trong mắt là cái mặt ngựa lạnh lùng của Trứu Thâm Thâm.