Chu Phàm vừa chạy. vừa nghiêng đầu nhìn một cái.
Từ cửa động Thụ Kiển Tử tầng tầng lớp lớp trào ra đã vừa hò hét vừa đuổi về phía họ.
Thụ Kiển Tử lao ra thực sự quá nhiều, nhiều đến nhất thời không đếm được, khiến người ta cảm thấy da đầu ngứa ran, mấy chục? Hơn trăm?
Đó chính là quái quyệt Hắc Du trở lên, một con hai con thì ai cũng có thể đối phó, nhưng khi có mấy chục tới cả trăm, bọn họ chỉ có thể chạy trốn.
Nhưng tất cả mọi người của đội thăm dò đều không dám do dự, liều mạng mà chạy, cũng không quan tâm phía trước liệu có quái quyệt nhảy ra không, phía sau bọn họ chính là một đoàn quái quyệt cấp Hắc Du đang đuổi theo.
Sơn đạo dốc đứng, có cây cối ngăn trở, vẫn làm chậm lại tốc độ của bọn Chu Phàm.
Mà những Thụ Kiển Tử chạy nhanh ở sau lưng lại quả thực giống như giẫm trên đất bằng, Thú Kiển Tử (Thụ Kiển Tử hình thú) là nhanh nhất, nhưng Nhân Kiển Tử (Thụ Kiến Tử hình người) đó cũng không chậm, chúng hơi cúi người, hai chân nhảy một cái, có một số thậm chí là nhảy lên cành cây rồi từ trên cao nhảy xuống.
Cự ly giữa Thụ Kiển Tử và bọn họ không ngừng gần lại.
Tống phù sư hét lớn một tiếng nói:
- Bạo phát.
Hai chân hắn đột nhiên biến thành tráng kiện, giậm một cái, tốc độ nhanh tới tuyệt luân.
Lại có năm người cũng nhao nhao sử ra Bạo Phát Đoạn, khiến cho hai chân bạo phát đẩy nhanh tốc độ chạy.
Chỉ có võ giả thanh niên của Ẩn Phúc Thôn và Chu Phàm là không sử dụng hai chân bạo phát của Bạo Phát Đoạn, bởi vì võ giả thanh niên chính là Bạo Phát Sơ Đoạn, hắn vẫn chưa luyện đến hai chân, trong mắt hắn đã lộ ra vẻ lo lắng.
Sắc mặt Chu Phàm hơi trầm xuống, hắn chỉ hơi khom người, ôm lấy Lão Huynh đang chạy nhanh vào trong lòng, Lão Huynh sủa một tiếng nhìn lên, nhưng sau khi phát hiện là Chu Phàm, liền không nhúc nhích nữa.
Ầm một cái, chân phải Chu Phàm bành trướng, chân phải của hắn giậm một cái xuống đất.
Đá núi dưới chân vỡ ra, cả người hắn cũng giống như một cái bóng tung lên, lại nện xuống đất rồi lại nhảy lên.
Di động dựa vào một chân phải bạo phát, hắn lập tức đuổi kịp đám người Tống phù sư.
Võ giả thanh niên của Ẩn Phúc Thôn ở phía sau thấy chỉ còn lại một mình hắn, nhưng tốc độ của hắn đã đến cực hạn, hắn không nhịn được quay đầu nhìn, sau đó. . .
Thụ Kiển Tử che trời phủ đất lập tức nhấn chìm hắn, lưu lại một tiếng kêu cực kỳ thê lương.
Bảy người còn lại của đội thăm dò nghe thấy hét thảm đó, tốc độ của mọi người càng nhanh hơn, từ lúc bắt đầu chạy nhanh đến bao giờ mới chỉ có mấy chục cái nháy mắt, bọn họ đã xuống núi, đã có thể nhìn thấy xích đạo màu đen, tốc độ nhanh tới mức nào thì không cần nghĩ cũng biết.
Đùi phải của Chu Phàm nhanh chóng thu nhỏ, nhưng hắn chỉ có cười khổ một tiếng, không phải hắn muốn thu nhỏ, mà là đã đến thời gian, hắn chỉ là Bạo Phát Sơ Đoạn, thời gian bạo phát thật sự quá ngắn!
Chu Phàm chỉ có thể cắm đầu mà chạy, ngay cả đầu cũng không dám quay lại, nhưng Chu Phàm đã từng ăn Cực Lực Chỉ, khí lực gần như là vô cùng, hắn không bạo phát toàn lực chạy nhanh, tốc độ cũng không quá chậm.
Thêm chi những người còn lại không kéo dài hơn Chu Phàm được bao lâu, hai chân bạo phát của bọn họ trước sau bởi vì đã hết thời gian mà bị giải trừ.
Chu Phàm không cách mọi người cự ly quá xa.
Bọn họ cơ hồ là cùng lúc nhảy vào xích đạo, tiếp tục chạy như điên trên xích đạo.
Nhưng đàn Thụ Kiển Tử này bởi vì bọn Chu Phàm đã dòm ngó sào huyệt của chúng, khiến chúng giống như phát điên, không chút do dự bước vào xích đạo, bám chặt không buông.
Không có bạo phát gia trì, cự ly giữa mọi người và Thụ Kiển Tử đã càng lúc càng gần.
Sau lưng bọn họ truyền đến tiếng chạy nhanh rầm rập, đá vụn chung quanh xích đạo cũng rung rung.
Có lẽ một lát nữa Bạo Phát Đoạn của bọn họ lại có thể dùng được để kéo giãn cự ly, nhưng cứ tiếp tục như vậy sợ rằng vẫn sẽ bị đuổi kịp.
- Chúng ta không thể chạy nữa.
Địch phù sư lớn tiếng hô,
- Nếu còn chạy chúng ta đều phải chết ở đây.
- Mao huynh, Tống huynh, Bạo Diễm Phù, người khác chuẩn bị nghênh chiến.
Địch phù sư vừa chạy vừa nói ra câu thứ hai.
Mao phù sư và Tống phù sư cũng biết cho dù kiệt sức chỉ sợ cũng không chạy lại đám Thụ Kiển Tử này, bọn họ không nói gì, chỉ vừa chạy vừa lấy ra Bạo Diễm Phù cùng một cái vòng sắt.
Địch phù sư lớn tiếng nói:
- Ta hô dừng thì cùng nhau dừng, người dám trái lệnh xử lý như lâm trận bỏ chạy.
- Dừng.
Địch phù sư dừng chân.
Mao phù sư và Tống phù sư đều dừng chân!
Bốn võ giả bọn Chu Phàm cũng dừng lại phía sau ba vị Phù Sư, không ai đáng chạy nữa.
Chu Phàm buông Lão Huynh ra, hắn dùng tay vỗ vào lưng Lão Huynh, quát:
- Chạy đi.
Lão Huynh sủa một tiếng về phía Chu Phàm, không chút do dự chạy như điên về phía trước.
Lão Huynh ở lại cũng vô dụng, còn không bằng để nó tự chạy, nói không chừng còn có thể sống sót.
Khi Ba vị Phù Sư dừng lại, đều dán Bạo Diễm Phù trong tay lên trên vòng sắt đặc chế, lập tức vòng sắt dày đặc phù văn đỏ thẫm, vòng sắt biến thành đỏ rực.
Thụ Kiển Tử Nhiều không đếm được vẫn xông thẳng tới, giống như núi đổ đất sập.
Ba vòng sắt được các Phù Sư ra sức ném ra.
Bùm bùm.
Vòng sắt Đập trúng Thụ Kiển Tử triệt để nổ thành ba quả cầu lửa đỏ rực, hỏa phong nóng bức thổi quét ra xung quanh, Thụ Kiển Tử và Nhân Kiển Tử ở trước nhất bị nổ tung, vỡ thành vô số mảnh bắn ra chung quanh.
- Thuẫn phù.
Địch phù sư lại quát khẽ một tiếng, hắn lấy ra một tấm phù lục giấy vàng, dán lên trường kiếm của mình.
Trường kiếm đâm xuống đất, một quang thuẫn màu vàng đất cao bằng thân người lấy trường kiếm làm trung tâm tỏa ra, đây là thuẫn phù thượng phẩm Hoàng cấp.
Hai vị Phù Sư Mao, Tống cũng không hẹn mà cùng có động tác tương tự, ba đại thuẫn hình chữ nhật vừa hay có thể che khuất thân thể của bọn họ, chắn ở phía trước.
Bốn người Chu Phàm ở phía sau bọn họ vội vàng vươn tay, hỗ trợ chống đỡ thuẫn bài.
Ầm ầm ầm.
Không ngừng có Thụ Kiển Tử xông tới phía trước thuẫn bài, phía sau tiếp tục va lên, chúng dường như không biết dừng lại, thậm chí không nhảy lên lướt qua thuẫn bài, chỉ lần lượt va vào trên người đồng bạn, vỡ thành một đống.
Thuẫn bài truyền đến xung lượng to lớn.
Bảy người có sáu người đều không hẹn mà cùng hai tay hai chân bạo phát, chỉ có Chu Phàm là hai tay bạo phát, chống đỡ thuẫn bài.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, lực trùng kích mới ngừng lại.
Nhưng những Thụ Kiển Tử đó từ thuẫn bài tách thành hai đạo, vây quanh bảy người Chu Phàm.
Mấy chục tới cả trăm Thụ Kiển Tử tạo thành một vòng lớn.
Im lặng nhìn chăm chú.
Bảy người bị những người Thụ Kiển Tử hình người hoặc hình thú này nhìn chằm chằm, hoa nhỏ mỹ lệ bảy màu mọc ra trong hốc mắt chúng, nhưng mọi người chỉ cảm thấy sởn gai ốc.
Bốn người Chu Phàm rút đao kiếm đã sớm dán lên phù lục, ba vị Phù Sư giải trừ thuẫn phù, dán lên phù lục dùng để chiến đấu.
Một tiếng thét dài bén nhọn vang lên trong đàn quái quyệt, tựa như thổi lên kèn chiến tranh, yên lặng đã bị phá vỡ.
Toàn bộ Thụ Kiển Tử đều nhào lên, tiếng rít vang trời.
Bảy người lưng tựa lưng, đao kiếm không ngừng chém bổ lên trên người Thụ Kiển Tử giống như thủy triều ùa tới.
Phù lực trên đao kiếm chưa được mấy cái đã tiêu hao hết, lại dán lên phù lực chuẩn bí sẵn ở tay trái.
Một thoáng, phù lục trong tay đã tiêu hao sạch, bảy người chỉ có thể dựa vào đao kiếm bén nhọn và khí lực to lớn, chém bay từng con Thụ Kiển Tử xông tới.
Tiếng kêu bén nhọn của Thụ Kiển Tử xen lẫn vâng, Chu Phàm trầm mặc mà lạnh lùng vung trực đao, hắn mơ hồ nghe thấy Nghiêm Long Cầm và Tống phù sư đang lớn tiếng hô lên gì đó, nhưng hắn đã nghe không rõ.
Tuyệt vọng, tuyệt vọng khiến người ta cảm thấy thâm trầm lan ra trong lòng.