- Các ngươi nhìn bản đồ này.
Chu Phàm chỉ vào một góc của Đông Khưu Sơn nói.
Mọi người đều vây tới.
- Kiển Thụ mới sinh là cao một trượng một người có thể ôm hết, đồng thời còn có tán cây xương trắng giống như cái ô, cây như vậy nói thấp cũng không phải thấp, nói cao cũng không phải cao, nhưng muốn tìm một không gian lớn như vậy để giúp nó ẩn tàng thì cũng không phải là dễ dàng.
Chu Phàm nhìn mọi người chậm rãi nói.
- Ở chung quanh Đông Khưu Sơn đều là mặt cỏ, rừng rậm, những mặt cỏ rừng rập này ta đều nghiêm túc tìm kiếm rồi, những nơi đó căn bản không có không gian bí ẩn gì cả, nơi duy nhất có thể che giấu được nó chỉ có...
Ngón tay Chu Phàm chỉ lên đồ án Đông Khưu Sơn trên bản đồ:
- Đông Khưu Sơn, nếu thật sự có không gian có thể che giấu Kiển Thụ, vậy cũng chỉ có Đông Khưu Sơn là có thể có không gian như vậy.
- Lần đầu tiên khi chúng ta tìm kiếm Đông Khưu Sơn, mục tiêu tìm kiếm là Kiển Thụ và Thụ Kiển Tử, nhưng không nghiêm túc tìm kiếm không gian có sơn cốc ẩn tàng hoặc là một sơn động to lớn hay không.
Tất cả mọi người có chút giật mình, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận, Chu Phàm nói rất có lý, vạn nhất thật sự có một sơn cốc hoặc sơn động như vậy, đích xác là nơi bọn họ bỏ sót không ngờ tới.
Võ giả trẻ tuổi của Ẩn Phúc Thôn có chút hưng phấn nói:
- Khả năng sơn cốc là rất nhỏ, ta nghiêng về sơn động hơn, nhưng sơn động có thể khiến một thân cây sinh trưởng, khẳng định sẽ không nhỏ, nhìn địa hình có thể loại trừ những nơi nhỏ ra.
Nghiêm Long Cầm bổ sung:
- Có lẽ sẽ giống như gấu chó qua mùa đông vậy, chúng sẽ lợi dụng những thứ như tảng đá hoặc cành cây, lá cây để che cửa động, bảo hộ Kiển Thụ vượt qua thời kỳ yên lặng, đây cũng là nơi mà chúng ta phải chú ý tìm kiếm.
- Đã là như vậy, nhân lúc trời chưa tối, chúng ta lại nghiêm túc tìm kiếm nơi có khả năng ở Đông Khưu Sơn.
Tống phù sư nhìn Đông Khưu Sơn nói.
Thời gian cấp bách, đội thăm dò lại vội vàng thương lượng một lúc, sau đó đi tới Đông Khưu Sơn.
Cho dù có sốt ruột tới mấy, nhưng mọi người vẫn duy trì trận hình thăm dò lúc trước.
Trên đường lên núi, Mao phù sư nhìn Chu Phàm cười nói:
- Chu đội trưởng, những thứ ngươi nghĩ tới thường thường đều nhiều hơn đám người chúng ta rất nhiều.
Chu Phàm cười cười không đáp lời, không phải bọn Mao phù sư không thông minh, mà là kiếp trước hắn vì tra án mà đã quen với các loại suy nghĩ nghịch hướng, cho nên mới sẽ nghĩ đến một số góc độ xảo quyệt mà người thường không ngờ tới.
Đương nhiên hiện tại chỉ là phỏng đoán mà thôi, Chu Phàm cũng không dám khẳng định mình nhất định là đúng, bọn họ chỉ có thể tận lực đi thử.
Bởi vì lần tìm kiếm này có mục tiêu rất là rõ ràng, bọn họ phải tìm là nơi có khả năng tồn tại không gian to lớn ở Đông Khưu Sơn.
Có một số nơi chỉ cần ngửa đầu nhìn một cái là có thể biết không thể tồn tại sơn động rồi.
Sau một tiếng đồng hồ, chiều tà đã hạ xuống chỉ còn là một lưỡi liềm đỏ, bọn họ tìm được một sơn động!
Cửa sơn động bị đá núi và cành cây che lại, nếu không phải cố ý tới gần kiểm tra cẩn thận, căn bản khó có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó.
Tám người của đội thăm dò từ xa xa cảnh giác nhìn sơn động, không khinh suất tới gần.
Tim của tất cả mọi người đều đập mạnh, bọn họ vốn không ôm nhiều hi vọng, hiện tại cuối cùng lại cuối cùng một sơn động như vậy.
Trong sơn động đó thật sự sinh trưởng một gốc Kiển Thụ sao?
Mao phù sư làm một thủ thế, bảo mọi người trước tiên lui lại!
Đội thăm dò bắt đầu lui về phía sau, cho tới khi rời xa sơn động mới dừng bước.
Mao phù sư nói:
- Hiện tại làm gì? Tìm được sơn động rồi, chúng ta làm thế nào để xác nhận tình huống bên trong?
Trực tiếp phá sơn động, vạn nhất bên trong đúng là Kiển Thụ, tình huống chính là bọn họ không dám tưởng tượng.
Nhưng không phá sơn động, lại không thể biết được bên trong trên thực tế là bộ dạng gì.
Vẻ mặt Tống phù sư bỗng nhiên có chút hưng phấn nói:
- Chỉ có thể mạo hiểm phá cửa động kiểm tra một chút, nếu Kiển Thụ thật sự ở thời kỳ yên lặng, ngay cả Thụ Kiển Tử của chúng cũng ngủ say, vậy đối với chúng ta sẽ là một cơ hội.
Một cơ hội giết chết Kiển Thụ, nếu có thể giết chết Bạch Lệ cấp Kiển Thụ, Thiên Lương Lý sẽ cho bọn họ phần thưởng vô cùng phong phú.
Địch phù sư dội nước lã nói:
- Ta sợ ngươi chưa động thủ, những Thụ Kiển Tử đó đã tỉnh rồi, đây chính là quái quyệt cấp Bạch Lệ đó, chúng ta không phải là đối thủ đâu.
Tống phù sư lập tức bình tĩnh lại, Địch phù sư nói đúng, bọn họ phải đối mặt chính là quái quyệt cấp Bạch Lệ, hơi vô ý chút, vậy rất có thể sẽ phải bỏ lại mạng ở đây.
Mao phù sư nói:
- Nhưng chúng ta phải thăm dò rõ tình huống, không thể để ngày mai người của Nghi Loan Ti tới rồi, chúng ta lại dẫn người đó đến đây, kết quả đi vào nhìn một cái, phát hiện không phải Kiển Thụ, vậy chúng ta không thể báo cáo kết quả công tác.
- Hay là để người trong chúng ta lặng lẽ tới, cẩn thận gạt mấy tảng đá ra, quan sát tình huống bên trong một chút, chỉ cần cẩn thận, chưa chắc đã để Kiển Thụ phát hiện.
Trứu Thâm Thâm mở miệng kiến nghị.
Kiến nghị này không tính là quá xấu, nhưng phải phiêu lưu cũng không nhỏ, vạn nhất chỗ cửa động có Thụ Kiển Tử đứng gác, động tĩnh nhỏ tới mấy cũng sẽ khiến chúng phát hiện.
Mao phù sư nhìn Chu Phàm trầm mặc không nói gì, hỏi:
- Chu đội trưởng, ngươi có cái nhìn gì?
Mao phù sư vừa hỏi vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Chu Phàm, dẫu sao sơn động này vẫn là từ kiến nghị Chu Phàm cung cấp mà phát hiện ra, bọn họ đều muốn nghe thử cái nhìn của Chu Phàm.
Từ phát hiện sơn động rút về nơi này, Chu Phàm lờ mờ cảm thấy mình lại bỏ qua gì đó, hắn đang không ngừng nhớ lại, giờ liền bị Mao phù sư cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Chu Phàm ngẩng đầu nhìn mọi người, hắn vẫn đang nghĩ mình rốt cuộc bỏ qua gì, hắn chỉ nói:
- Các ngươi muốn không tạo ra không tiếng động dịch chuyển tảng đá ở cửa động à... Để ta nghĩ một chút... Cửa động...
Ánh mắt Chu Phàm thoáng nhìn về dưới chân, Lão Huynh dường như biến thành có chút nôn nóng, Chu Phàm không cho nó sủa, nó đang nhìn Chu Phàm.
Chu Phàm hơi sửng sốt, Lão Huynh cũng thấy có chút không đúng, vậy rốt cuộc có gì không đúng. . . Cửa động. . . Cửa động!
Chu Phàm nghĩ ra rồi, hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng vội vàng nói:
- Chúng ta mau rời khỏi Đông Khưu Sơn, càng nhanh càng tốt, cửa động đó không quá thích hợp, nếu chúng toàn bộ đều ở trong sơn động, sao cành cây lá cây có thể toàn bộ để ở bên ngoài? Có Thụ Kiển Tử ở bên ngoài phụ trách cảnh giới mà...
Mắt Bọn Mao phù sư co rút lại, bọn họ đúng là quá ngu, chỉ đắm chìm trong suy nghĩ trong sơn động là tồn tại gì, lại bỏ qua vấn đề nghiêm trọng như vậy.
Khi Bọn Mao phù sư chưa kịp lên tiếng, bên sơn động bỗng nhiên truyền đến tiếng rít bén nhọn.
Chu Phàm ngửa đầu nhìn về phía tiếng rít đó, hắn mới phát hiện đá vụn trên sườn núi sơn động đổ xuống, hiện ra ba Thụ Kiển Tử hình người, một tay chúng treo trên đá ở sườn núi, hốc mắt mọc hoa nhìn về phía bên Chu Phàm.
Bị phát hiện rồi.
Lần đầu tiên khi bọn họ tìm kiếm Đông Khưu, không đi qua nơi này, chỉ nhìn từ xa, cho nên không chạm tới Thụ Kiển Tử.
Hiện tại vị trí này vẫn quá gần, chung quy đã bị nhìn thấy.
- Đi.
Toàn thân Tống phù sư lông tóc dựng đứng, chạy xuống dưới núi đầu tiên.
Những người còn lại cũng vậy, đều nhanh chóng chạy nhanh xuống dưới núi.
Nơi này xuất hiện Thụ Kiển Tử, trong sơn động đó có gì thì không cần phải đoán nữa, hiện tại việc duy nhất bọn họ cần phải làm là bỏ chạy.
Ngay khi người của đội thăm dò chạy ra được cự ly mấy trượng trên sơn đạo gập ghềnh.
Cửa Sơn động phát ra một tiếng nổ, vô số đá vụn bị nổ bay, Thụ Kiển Tử hình người hình thú nhiều không đếm được như chó sói sổ lồng, chồng chất từ sơn động trào ra.