- Thê tử hỏi hắn vì sao cứ mặc áo dài, hắn nói là, sau khi hắn trở về thân thể vẫn chưa khôi phục nguyên khí, cảm thấy lạnh nên mặc ấm một chút, thê tử cũng không hỏi nhiều.
- Điểm kỳ quái thứ hai là sau khi hắn trở về không động phòng với thê tử nữa, lúc trước là bởi vì không có hài tử, Điền Hương Minh không nạp thiếp, cho nên hắn buổi tối một mực rất nỗ lực, thê tử cũng muốn có con, đối với loại chuyện này cũng rất phối hợp.
- Chắc không phải bị quái quyệt dọa cho liệt dương rồi chứ.
Nghe đến đây, Trứu Thâm Thâm có chút do dự nói.
Lời này khiến sắc mặt người ngồi cạnh lửa trại trở nên quái dị, Chu Phàm thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, hắn cố nín cười nói:
- Trứu đội trưởng, ta cảm thấy ngươi...
Sắc mặt Trứu Thâm Thâm lạnh lùng nói:
- Ta làm sao?
- Không có gì.
Chu Phàm lắc đầu, không dám nói ra, hắn vốn muốn nói 'Trứu đội trưởng, ta cảm thấy ngươi đúng là từng trải'.
Nhưng Chu Phàm biết nếu hắn nói ra, Trứu Thâm Thâm kiểu gì cũng sẽ rút kiếm phân một trận sinh tử với hắn.
- Hai người các ngươi đừng nói nữa, nghe cố sự đi.
Võ giả trẻ tuổi của Ẩn Phúc Thôn có chút bất mãn nói,
- Trần thôn chính, về sau thế nào?
Trần Sơn Chí đang nhìn chằm chằm ánh lửa trại, hắn nghe thấy võ giả của thôn mình hỏi, mới tiếp tục kể.
- Thê tử của hắn cũng không nghĩ nhiều, cho rằng thân thể của Điền Hương Minh vẫn chưa hoàn toàn khang phục, cho nên mới không động phòng, nhưng trừ hai chỗ kỳ quái này ra, còn có chỗ kỳ quái thứ ba.
- Điểm kỳ quái thứ ba không ở trên người Điền Hương Minh, mà là phát sinh ở trên người thê tử hắn, từ khi Điền Hương Minh trở về, thê tử của hắn cảm thấy hai mắt của mình biến thành khô ngứa.
Cái này thì có liên quan gì mà mắt? Trong lòng mọi người hiện lên nghi vấn, lại không quấy rầy Trần Sơn Chí.
- Loại tình huống này của thê tử hắn đặc biệt nghiêm trọng nhất khi vừa rời giường, sau khi rời giường một tiếng đồng hồ thì có thể giảm bớt một chút, tật mắt này ngày càng nghiêm trọng, thị lực của nàng cũng biến thành mơ hồ.
- Nàng đến đại phu khám, nhưng đại phu cũng không nói rõ được là phát sinh chuyện gì, chỉ nói giống như chọc bị thương, hỏi nàng có dùng tay chọc vào hai mắt của mình không, nàng cảm thấy rất kỳ lạ, nàng tự dưng đi chọc hai mắt của mình làm gì?
- Nàng đã không tự chọc mắt, cũng không có ai chọc mắt nàng, nàng về nhà soi gương, phát hiện tròng mắt của nàng đều phủ kín tia máu, điều này khiến nàng cảm thấy rất sợ.
- Thê tử của Điền Hương Minh không ngừng nghĩ vì sao hai mắt của mình lại xuất hiện vấn đề như vậy, về sau nàng liền nghĩ đến ban ngày nàng một mực mở mắt, nếu có người khiến hai mắt nàng bị thương, nàng khẳng định sẽ biết, nhưng lúc ngủ thì sao?
- Chuyện phát sinh sau khi ngủ thì nàng chưa chắc đã biết, lại cộng thêm trượng phu gần đây có hành động quái dị, nàng mới sinh ra hoài nghi với Điền Hương Minh.
- Nàng quyết tâm tra ra là có chuyện gì, có một ngày nàng cố ý tránh Điền Hương Minh, trốn trong sương phòng ngủ bù, đến buổi tối, nàng cố ý giết đang ngủ, chuyện kỳ quái đã phát sinh, nàng vừa nằm xuống liền cảm thấy rất mệt.
- Nhưng may mà ban ngày nàng ngủ rất nhiều, nhưng không ngờ vẫn khiến nàng không chịu được mà triệt để thiếp đi.
- Lúc ấy trong phòng im ắng, qua một đoạn thời gian không ngắn, thê tử của hắn cảm thấy có người chạm vào mặt nàng, sau đó vạch da mắt phải của nàng ra.
- Mí mắt bị mở ra, ánh vào trong tầm mắt của nàng chính là mặt của Điền Hương Minh.
- Điền Hương Minh dường như không biết nàng vẫn tỉnh, hắn tham lam nhìn thê tử, mà nói đúng ra, là nhìn chằm chằm vào mắt nàng.
- Thê tử cảm thấy rất đáng sợ, có điều nàng vẫn cố không nhúc nhích, mở mắt giống như đang ngủ, nàng cũng không biết Điền Hương Minh có nhìn ra nàng đang giả vờ ngủ hay không, nhưng nàng nghĩ chắc là không.
- Điền Hương Minh nhìn một lúc, sau đó hắn thè đầu lưỡi ra, dùng đầu lưỡi của hắn liếm nhẹ mắt phải của nàng, hai phu thê cách nhau quá gần, nếu không Điền Hương Minh khẳng định sẽ nhìn ra mắt của nàng đang không ngừng co lại.
- Kỳ thật, khi người ta ngủ mí mắt bị vạch ra, mắt có thể sẽ trợn ngược, nhưng cũng có khả năng đồng tử sẽ chuyển động, cho dù mắt của thê tử chuyển động, Điền Hương Minh cũng khó có thể xác nhận nàng là đang tỉnh hay đang ngủ.
- Liếm nhãn cầu phải một lúc, hắn lại vạch mí mắt trái của nàng ra liếm nhãn cầu trái của nàng, giống như đang nhấm nháp món ăn quý và lạ hiếm có trên đời.
Trên mặt không ít người đang nghe cố sự cạnh lửa trại lộ ra vẻ kinh ngạc, vừa nghĩ tới đầu lưỡi chuyển động trên nhãn cầu, không ít người đều chân mày giật giật.
Sắc mặt Trần Sơn Chí bình tĩnh, chậm rãi dùng giọng khàn khàn nói:
- Sau khi Điền Hương Minh làm xong việc này, hắn lại nằm về ngủ, nhưng thê tử ở bên cạnh lại không ngủ được, nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi, đợi xác nhận Điền Hương Minh đã Điền Hương Minh ngủ rồi.
- Thê tử lén lút ngồi dậy, trốn ra phòng, nàng cho rằng Điền Hương Minh không phải trúng nguyền rủa của quái quyệt thì chính là bị quái quyệt phụ thân, nàng tiến đến báo cho Nghi Loan Ti và nha môn, Nghi Loan Ti phái ra võ giả và bộ khoái đến Điền gia, trói lấy Điền Hương Minh vẫn đang ngủ.
- Điền Hương Minh lập tức hét to, thê tử của hắn trốn ở xa xa nhìn, võ giả dán mấy loại phù lục như Trắc Quyệt Phù lên trên người Điền Hương Minh, nhưng kỳ quái là không phù lục nào có hiệu quả, dường như Điền Hương Minh không trúng nguyền rủa cũng không bị phụ thân vậy.
- Điền Hương Minh hô to oan uổng, võ giả và bộ khoái trong nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải, bọn họ hoài nghi có phải nhầm rồi không, nhưng thê tử trốn trong chỗ tối bỗng nhiên nhớ tới chuyện Điền Hương Minh một mực không chịu cởi quần áo, nàng liền nói ra đem chuyện này.
Điền Hương Minh há miệng chửi to thê tử ác độc, võ giả và bộ khoái lập tức có chủ ý, bọn họ cẩn thận nghĩ cách cởi áo dài trên người Điền Hương Minh xuống, sau khi quần áo của Điền Hương Minh bị lột xuống, người ta mới nhìn thấy từ ngực đến bụng hắn có vết thương dài một thước.
- Vết thương dùng chỉ khâu lại, mà thân trên của Điền Hương Minh sớm đã biến thành không còn màu máu, trắng giống như thi thể của người chết.
- Võ giả và bộ khoái có mặt vừa nhìn thấy thân trên của hắn biến thành như vậy, toàn bộ đều lui về phía sau bước, lấy ra binh khí.
- Điền Hương Minh bỗng nhiên bật cười, hắn đang trói phát ra tiếng cười thê lương, đường chỉ ở giữa ngực bởi vì cười quá lợi hại mà đứt ra, có một con quái quyệt từ chỗ vết thương chui, cả người hắn giống như bóng cao su xì hơi, co lại chỉ còn một tấm da người.
- Đêm hôm đó, võ giả và bộ khoái đều chết, chỉ còn lại thê tử của Điền Hương Minh, có điều cũng biến thành điên điên khùng khùng, cứ hồ ngôn loạn ngữ ở phố lớn ngõ nhỏ, không lâu sau thê tử cũng chết.
Trần Sơn Chí kể xong cố sự, hắn vẫn nhìn lửa trại, trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên.
Chu Phàm thầm nghĩ trong lòng cố sự này tối đa chỉ khiến người ta có chút buồn nôn, chứ rất không thú vị.
Tống phù sư bỗng nhiên nói:
- Hai năm trước ta nhớ rõ Thiên Lương Thành quả thật có một thương nhân trong nhà đã phát sinh một hồi thảm án quái quyệt giết người, nhưng đây đã trở thành một vụ án chưa được giải quyết, ngươi vừa kể chính là chuyện này à?
- Đúng vậy, chính là thương nhân đó.
Trần Sơn Chí cười cười thừa nhận.
- Cố sự này của Trần thôn chính bịa cũng rất đặc sắc.
Địch phù sư cười cười bình luận,
- Chắc khẳng định là những văn nhân của Thiên Lương Thành lấy hung án đó làm cơ sở biên soạn ra để lưu truyền, thật thật giả giả, có điều đáng tiếc là chúng ta cũng không quá hiểu về kiện hung án đó, cho nên nghe cảm thấy vẫn không tồi.
- Các ngươi cho rằng là giả à?
Trần Sơn Chí nhìn quét mọi người một chút, hai mắt hắn bị ánh lửa chiếu lên, trong đó dường như có ánh sáng rất thịnh lộ ra.
- Sao? Chẳng lẽ lại là thật à?
Có người không để ý cười nói.
- Đương nhiên là thật, bởi vì ta chính là quái quyệt trong cố sự đó.