Đá núi giống như thán đen, các loại thảm thực vật sum xuê.
Sau khi đội thăm dò rời khỏi xích đạo, tốc độ đi tới chậm lại rất nhiều, bởi vì đây không còn là ở trên xích đạo an toàn nhất ở dã ngoại, tùy thời đều có khả năng sẽ có quái quyệt nhảy ra.
Cho dù đội thăm dò từ chín võ giả tạo thành, nhưng ở loại địa phương này, không ai dám lơ là.
Tiến vào Đông Khưu Sơn, Chu Phàm chỉ vào mặt cỏ đó, nói:
- Lúc trước ta chính là ở đây gặp phải năm người hái thuốc đó.
Huyết nhục trên mặt cỏ trải qua thời gian một ngày một đêm sớm đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ để lại vết máu mờ mờ.
Ba vị Phù Sư trong trong đội ngũ tụ lại một chỗ thương lượng, đây đã là dã ngoại, cho dù là hai người Mao, Tống quan hệ không tốt cũng không tranh chấp gì nữa.
Kết quả thương lượng rất nhanh đã có, bọn họ quyết định trước tiên tìm kiếm theo phương hướng người hái thuốc xâm nhập sơn cốc.
Vẫn là Mãng Ngưu Thôn làm tiên phong đi ở phía trước, Ẩn Phúc Thôn thứ hai, cuối cùng là ba người Chu Phàmcủa Tam Khưu Thôn.
Mao phù sư từ trong phù đại lấy ra hai tấm Cấm Tà Phù chia cho Chu Phàm và Trứu Thâm Thâm.
Chu Phàm, Trứu Thâm Thâm đều dán Cấm Tà Phù lên trên cánh tay trái của mình, cái này có thể phòng ngừa một số quái quyệt nguyền rủa hoặc phụ thân.
Lúc trước khi Chu Phàm một mình tới đây cũng có Cấm Tà Phù thôn lý cấp cho.
Hai đội ngũ phía trước cũng làm thao tác tương tự, tuy Cấm Tà Phù quý giá, nhưng hành tẩu ở dã ngoại lại không thể không chuẩn bị Cấm Tà Phù.
Tiết tấu đi tới do ba người của Mãng Ngưu Thôn nắm giữ, bọn họ dừng lại, hai đội ngũ của Ẩn Phúc Thôn, Tam Khưu Thôn ở phía sau cũng dừng lại theo, do là đang ở trong núi rừng, không giống ở trên xích đạo, hiện tại khoảng cách giữa mỗi đội ngũ chỉ khoảng một trượng.
Chức trách của ba người Chu Phàm là đề phòng sau lưng.
Đội thăm dò lặng lẽ chậm rãi đi tới, gặp phải cỏ dại cao hơn người chặn đường, thật sự không vòng qua được ba người của Mãng Ngưu Thôn chỉ có thể lấy đoản đao, chủy thủ ra đi mở đường.
Hai canh giờ sau, đội thăm dò đã tìm khắp cả tòa Đông Khưu Sơn, vẫn không tìm được bóng dáng của Thụ Kiển Tử.
Biến cố duy nhất là Mãng Ngưu Thôn đi trước làm tiên phong gặp phải hai con Hắc Du Quái Quyệt, có điều rất nhanh đã bị Mãng Ngưu Thôn và Ẩn Phúc Thôn trợ giúp bọn họ giết chết.
Tam Khưu Thôn phụ trách cảnh giới ở phía sau, không có cơ hội nhúng tay, điều này khiến Chu Phàm cảm thấy có chút tiếc nuối, hai con Hắc Du Quái Quyệt chính là hai con sâu xám.
Ba tiểu tổ lại hội tụ cùng một chỗ.
Tống phù sư lạnh lùng nói:
- Xem ra Kiển Thụ không ở Đông Khưu Sơn, những Thụ Kiển Tử đó cũng không nhìn thấy một chút bóng dáng nào.
Địch phù sư lắc đầu nói:
- Cho dù không ở Đông Khưu Sơn, vậy cũng có thể cách Đông Khưu Sơn không xa mới đúng, những Thụ Kiển Tử đó sẽ không cách Kiển Thụ quá xa.
Mao phù sư nhìn mặt trời đỏ đã ngả về tây:
- Vậy hiện tại làm sao bây giờ? Chỉ nửa canh giờ nữa là mặt trời sẽ xuống núi rồi.
Trời vừa tối, không chỉ sẽ biến thành nguy hiểm hơn, trong hoàn cảnh tối om, cũng khó có thể tiếp tục tìm kiếm.
Cuối cùng đội thăm dò quyết định kết thúc tìm kiếm hôm nay, bọn họ ở chân núi chặt hai cây khô, xoay người rời khỏi Đông Khưu Sơn, về tới trên xích đạo.
Cách Đông Khưu Sơn gần nhất là Tam Khưu Thôn và Ẩn Phúc Thôn, nhưng bất kể là thôn nào, cước trình nhanh tới mấy cũng phải mất nửa ngày, ngày mai lại tới sẽ tiêu hao nửa ngày.
Đi như vậy thật sự quá tốn thời gian, nhiệm vụ Nghi Loan Ti giao cho bọn họ có lẽ khó có thể hoàn thành.
Cho nên đội thăm dò chỉ có thể lựa chọn qua đêm ở dã ngoại, Chu Phàm không có kinh nghiệm qua đêm ở dã ngoại, nhưng bọn Mao phù sư thì tất nhiên là có.
Mọi người phân công chém cây khô thành từng cây củi, lại chồng củi lên.
Trước khi đêm tối triệt để hàng lâm, ở trên xích đạo châm đống củi, hình thành hỏa quang đỏ thẫm.
Lửa trại chiếu lên mặt chín người
Mao phù sư từ trong phù đại lấy ra một phù lục giấy vàng nói:
- Các ngươi cũng lấy ra đi.
Địch phù sư và Tống phù sư cũng lấy ra một đạo phù lục giấy vàng, ba người ném phù lục vào lửa trại.
Phù lục ở trong lửa trại đột nhiên biến thành sáng ngời, hóa thành ba đoàn lửa khói màu lam thẫm, bồng bềnh trong lửa trại, khiến lửa trại cũng biến thành màu lam.
Đây là ba đạo U Diễm Phù thượng phẩm Hoàng cấp.
Trong đêm đen đốt lửa trại, là cách làm rất gây chú ý.
Loại cách làm này nhìn thì rất ngu xuẩn, thậm chí sẽ dẫn tới quái quyệt rình mò, nhưng bọn họ không thể không làm như vậy, bởi vì so sánh với những quái quyệt đó rình thậm chí là tập kích, bọn họ cần cảnh giác những Âm Ảnh Quái Quyệt có thể dung nhập vào trong đêm đen lặng lẽ tiềm hành hơn.
Âm Ảnh Quái Quyệt trong đêm đen mới là tồn tại đáng sợ nhất, trong chúng thấp nhất cũng là Âm Quỷ, những Âm Ảnh Quái Quyệt đó là đáng sợ hơn Âm Quỷ cả chục lần thậm chí là trăm lần.
Chỉ có ánh sáng mới có thể khiến những Âm Ảnh Quái Quyệt đó không dám tới gần, mà U Diễm Phù lại vì thế mà chuẩn bị, tương tự như Tiểu Đăng Phù, nhưng cao cấp hơn.
Cũng bởi vì chuẩn bị U Diễm Phù, nếu không bọn họ căn bản không dám qua đêm ở đây.
Vây quanh lửa trại, ba vị Phù Sư lại thương nghị một chút việc thay phiên trực đêm, tất nhiên dựa theo thôn mà phân chia thành ba tổ.
Mọi người chỉ yên lặng ăn lương khô và uống nước, xem như là ăn xong bữa tối đơn giản.
Chu Phàm đút một chút lương khô cho Lão Huynh, chín võ giả của ba thôn đều bởi vì không quen thuộc với nhau, khiến cho bầu không khí biến thành nặng nề.
- Cũng không biết Kiển Thụ rốt cuộc ở đâu?
Mở miệng phá vỡ trầm mặc là Nghiêm Long Cầm của Mãng Ngưu Thôn, vết sẹo trên mặt trái của hắn ở trong hỏa quang lộ ra càng dữ tợn hơn.
Địch phù sư ném một thanh củi vào trong lửa trại lắc đầu nói:
- Không ở Đông Khưu Sơn, khi lên núi, ta có lưu ý ở xa xa, không nhìn thấy Kiển Thụ đó, trong chúng ta chưa ai từng thấy Kiển Thụ, nhưng trong điển tịch có ghi chép, ngày đầu tiên Kiển Thụ mới sinh có thể trưởng thành là cây cối cao một trượng một người ôm, nó có tán cây xương trắng rậm rạp như cái ô.
- Nhưng hôm nay chúng ta cũng không nhìn thấy cây kỳ lạ như vậy, vậy đại biểu cho không ở xung quanh Đông Khưu Sơn, ngày mai chúng ta thăm dò dọc theo phía nam và phía bắc Đông Khưu.
Hai bên đông tây Đông Khưu là Tam Khưu và Ẩn Phúc Thôn, cho nên chỉ cần thăm dò hai bên nam bắc.
Mao phù sư bỗng nhiên nhíu mày nói:
- Không nhìn thấy Kiển Thụ cũng không có gì thần kỳ, nhưng ngay cả tung tích của Thụ Kiển Tử cũng không phát hiện, chẳng lẽ đám Thụ Kiển Tử đó là ngẫu nhiên mới đến Đông Khưu tìm kiếm đồ ăn, hôm nay chúng tới nơi khác rồi à?
Vấn đề này không ai có thể trả lời, trong chín người bác học nhất là ba vị Phù Sư, nhưng bọn họ cũng chưa chính mắt thấy Kiển Thụ, về phần phân tích Thụ Kiển Tử chỉ có thể là người mù sờ voi.
Đề tài này có chút quá trầm trọng, trong nhất thời không ai mở miệng nói chuyện nữa.
Qua một thoáng, bỗng nhiên có người nói:
- Đêm dài người vắng, ta thấy trong chư vị trong nhất thời cũng không có muốn ngủ, không bằng ta kể một cố sự cho các ngươi nghe, các ngươi thấy sao?
Chu Phàm nhìn tới, người lên tiếng là nam tử trung niên của Ẩn Phúc Thôn, nam tử trung niên này để tóc ngắn, có một cái mặt vàng.
Mao phù sư từng đề cập với Chu Phàm, người này là thôn chính Trần Sơn Chí của Ẩn Phúc Thôn.
- Cố sự gì?
Địch phù sư cười cười nhìn về phía Trần Sơn Chí, hỏi.
Trần Sơn Chí cười nói:
- Các ngươi nghe một chút sẽ biết, một cố sự thú vị, nếu cố sự còn chưa bắt đầu đã nói là cố sự gì, vậy nào còn thú vị mà biến thành mất mặt rồi.
Địch phù sư nhìn về phía sáu người của Mãng Ngưu Thôn, Tam Khưu Thôn, thấy không ai phản đối, hắn gật đầu nói:
- Vậy nói nghe chút đi.
Trần Sơn Chí gật đầu kể.
Không biết vì sao, vừa nhắc tới cố sự, thanh âm của người này liền âm thay đổi, biến thành khàn khàn hơi chói tai, tựa như tiếng đao kiếm rỉ sét mài lên đá mài dao vậy.