Trời đã sáng, Chu Phàm ngồi xuống, hắn không biết mình có thể ở trong Khôi Hà Không Gian bao lâu, nhưng hắn có thể cảm thấy tốc độ thời gian bên trong là nhanh hơn thế giới chỗ hắn, về phần tỉ lệ là bao nhiêu?
Chu Phàm nhíu mày, hắn không cố ý tính toán, hoặc là lần sau tiến vào mới thử một chút, hiện tại có một số vấn đề cần hắn chú ý.
Lão nhân tên là Vụ đó là ai? Hắn có mang ác ý đối với mình hay không?
Chu Phàm suy nghĩ một lúc, vẫn không thể xác nhận, có điều tạm thời có thể coi như không có ác ý, chỉ là phải bảo trì lòng cảnh giác.
Mấu chốt nhất là câu cá, Chu Phàm biết trong sông xám toàn là quái vật, hắn nhớ lại tình hình Vụ tay cầm cần câu xám câu con quái vật đó.
Câu cá là để câu những quái vật đó à? Nói cách khác có khả năng nhất là câu được quái vật.
Còn khiến Chu Phàm để ý là màu sắc của cần câu khác nhau, màu sắc phải chăng có hàm nghĩa gì đó mà hắn chưa biết không?
Phải dùng thọ mệnh của mình làm mồi câu, chỉ là câu những quái vật trong sông à? Quái vật đối với mình mà nói thì có tác dụng gì?
Vụ mang theo thái độ không để ý đối với hắn là có câu cá hay không, vậy thái độ này là giả vờ ư? Liệu có phải là cố ý dẫn dụ mình câu cá không?
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút, cho rằng Vụ là thực sự không để ý mình có câu cá hay không, bởi vì ngay cả chuyện lấy thọ mệnh làm mồi câu cũng nói ra, nếu hắn cố ý dẫn dụ mình, chắc sẽ không nói chuyện bất lợi như vậy với mình, dẫu sao biết phải dùng thọ mệnh của mình làm mồi câu, ai cũng sẽ do dự cự tuyệt mới đúng.
Nhưng cũng chưa chắc, Vụ nói lần đầu tiên không cần trả giá đắt, hay là hắn cho rằng mình chỉ cần câu cá được một lần, sẽ thấy đáng giá, nguyện ý trả giá thọ mệnh để tiếp tục câu?
Cuối cùng là vấn đề lên thuyền, nhớ lại lời nói của Vụ, hắn không phải người thứ nhất xuất hiện trên thuyền, vậy người lên thuyền khác đâu? Chết rồi? Hay là lên thuyền ở thời gian khác?
Mình có thể gặp được những người lên thuyền đó không? Gặp bọn họ thì sẽ đối đãi với mình thế nào? Người lạ? Kẻ địch? Bằng hữu?
Vụ nói đã có mấy người nhảy thuyền, vì sao phải nhảy thuyền? Trên thuyền có nguy hiểm gì à?
Chu Phàm bình tĩnh suy tư chải chuốt lại mấy vấn đề này, mấy vấn đề này đại đa số vẫn chưa thể có được đáp án, nhưng ít nhất khi lại tiến vào Khôi Hà Không Gian, gặp phải tình huống, cũng không đến mức tay chân luống cuống.
Có lần thứ hai tiến vào Khôi Hà Không Gian, sẽ có lần thứ ba... Lần thứ tư...
Sau khi ăn điểm tâm xong, hai phu phụ Chu Nhất Mộc đều rất bận, không bao lâu liền rời nhà.
Trong nhà chỉ còn lại Chu Phàm, vốn hắn mười lăm tuổi đã bắt đầu làm một số việc đồng áng trong nhà, nhưng hiện tại phu phụ Chu Nhất Mộc tất nhiên sẽ không để Chu Phàm đi làm việc đồng áng, Chu Phàm còn phải tập võ nghệ.
Cho dù chỉ có bốn ngày, cho dù trong lòng biết rằng, hành vi nước tới trôn mới nhảy này chưa chắc đã có thể mang tới tác dụng, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, phu phụ Chu Nhất Mộc đều không muốn bỏ qua.
Chu Phàm cũng hiểu, hắn là con trai của bọn họ, nếu hắn chết, hi vọng của đôi phu phụ ở trên thế giới này cũng bị hủy diệt, bọn họ đối với mình thật sự rất tốt, tình cảm cha mẹ kiếp trước thiếu thốn không ngờ lại cảm nhận được ở đây, trong lòng Chu Phàm là một mảng ấm áp.
Chu Phàm không lãng phí thời gian nữa, hắn đi tới hậu viện, bắt đầu tu tập bốn thức đầu của Hổ Hình Thập Nhị Thức.
Bốn thức đầu của Hổ Hình Thập Nhị Thức gọi là Tô Tỉnh Tứ Thức, phân biệt là Mãnh Hổ Thân Yêu (mãnh hổ vươn hông), Mãnh Hổ Tẩy Trảo (mãnh hổ rửa móng), Mãnh Hổ Đạn Thối (mãnh hổ búng chân), Mãnh Hổ Đẩu Mao (mãnh hổ vẩy lông), cũng chính là bốn động tác của Tô Tỉnh Tứ Thức.
Hai chân Chu Phàm cong lại ngồi xổm xuống, sau đó hai tay giơ ra như vồ, từ dưới lên trên làm một động tác vươn vai, thắt lưng, cột sống ngực, xương cổ của hắn theo đó giãn ra, cơ nhục trên thân chậm rãi thả lỏng, song trảo lại đong đưa tư trên xuống dưới, toàn bộ cột sống cong về phía sau, lưng gấp khúc lại như cung, cơ nhục đang gấp khúc đột nhiên căng ra.
Chính là một buông lỏng một căng cứng như vậy, hô hấp của Chu Phàm cũng theo đó mà biến hóa.
Sau khi Chu Phàm hoàn thành ba động tác của Mãnh Hổ Thân Yêu, hắn cảm thấy cơ nhục toàn thân hơi tê dại.
- Tiết tấu hô hấp có chút không đúng, khi hít vào không hoàn toàn đạt tới huyệt vị mà Mãnh Hổ Thân Yêu yêu cầu.
Chu Phàm lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng.
Chu Phàm không ngừng luyện tập Mãnh Hổ Thân Yêu, không ngừng sửa đúng động tác của mình, cho đến hơn hai mươi lần, hô hấp và động tác triệt để nhất trí, hắn mới hài lòng dừng lại nghỉ ngơi.
Cơ nhục của hắn trừ đau nhức ra, toàn thân cũng nóng hầm hập, tựa như vừa ngâm nước ấm, Hổ Hình Thập Nhị Thức đã miêu tả, đây là trạng thái nên xuất hiện khi tu tập Mãnh Hổ Thân Yêu, nếu không chính là luyện không đúng.
Chu Phàm cảm thấy Phàm tinh thần phấn chấn, hắn bắt đầu luyện tập thức thứ hai Mãnh Hổ Tẩy Trảo, Mãnh Hổ Tẩy Trảo là rửa chân trước, đối với con người mà nói chính là rèn luyện cơ nhục ở hai tay, Chu Phàm bắt chước động tác mãnh hổ rửa trảo, bắt đầu một hít vào một thở ra, cho tới lần thứ mười, hoàn toàn làm được cẩn thận tỉ mỉ động tác.
Hai tay của hắn có cảm giác nóng bỏng, độ khó của động tác Mãnh Hổ Tẩy Trảo so với Mãnh Hổ Thân Yêu thì hiển nhiên là đơn giản hơn rất nhiều.
Chu Phàm lại nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại bắt đầu luyện tập thức thứ ba Mãnh Hổ Đạn Thối, cả người Chu Phàm đứng chổng ngược, hai chân bắt đầu liên tiếp đá về phía sau, tu tập Mãnh Hổ Đạn Thối không chỉ là cơ nhục ở hai chân, đối với hai tay cũng có thể tạo được rèn luyện rất tốt, nhưng hệ số độ khó là cao nhất trong ba thức.
Mãnh Hổ Thân Yêu là luyện cơ nhục ở hông bụng ngực, Mãnh Hổ Tẩy Trảo và Mãnh Hổ Đạn Thối là rèn luyện cơ nhục tứ chi, thế là chỉ ba thức này cơ hồ đã liên quan tới tất cả cơ nhục của cơ thể người.
Mất cả một buổi sáng, Chu Phàm mới triệt để nắm giữ Mãnh Hổ Đạn Thối.
Tứ chi của hắn bởi vì chống vô số lần, đã có chút rút gân, toàn thân Chu Phàm đều là mồ hôi, không thể luyện được nữa mới bất đắc dĩ ngừng lại.
Chu Phàm cũng hiểu đạo lý dục tốc tắc bất đạt, nhưng năm ngày sau, hắn sẽ tới đội tuần tra báo danh, đến lúc đó không thể có nhiều thời gian như vậy để tu luyện nữa, hơn nữa vẫn chưa biết có còn mạng để tu luyện nữa không.
Nếu có thể, Chu Phàm thậm chí hi vọng dựa vào thời gian năm ngày này vượt qua môn hạm đầu tiên của võ đạo, bước vào cảnh giới Lực Khí Sơ Đoạn mà Lỗ Khôi nói, có điều đây chuyện rất khó, nhưng vẫn không nỗ lực mà thử.
Giữa trưa, phu phụ Chu Nhất Mộc không về, Chu Phàm tự tới phòng bếp ăn cơm canh còn lại từ buổi sáng, sau đó nghỉ ngơi một lúc.
Chờ sau khi tinh thần của hắn trở nên phấn chấn lại tới hậu viện, buổi chiều hắn muốn luyện tập Mãnh Hổ Đẩu Mao.
Đây là thứ cuối cùng của Tô Tỉnh Tứ Thức trong Hổ Hình Thập Nhị Thức, cũng là thức quan trọng nhất trong bốn thức, có thể vượt qua được môn hạm võ đạo hay không, phải xem một thức cuối cùng này.
Bốn động tác của Mãnh Hổ Tô Tỉnh, quan khiếu của Mãnh Hổ Đẩu Mao là ở một chữ Đẩu.
Chu Phàm tứ chi chạm đất, nằm dưới đất, ánh mắt sắc bén nhìn phía trước, tựa như một con mãnh hổ.