Chu Phàm hơi nhíu mày, bọn Hoàng phù sư cũng không nói với hắn, quái quyệt trong quyệt tượng lại đáng sợ tới mức như vậy.
Chẳng lẽ là hắn nhìn thấy quyệt tượng cực kỳ hiếm thấy à?
Chu Phàm lắc đầu, không nghĩ nữa, ba loại quái quyệt to lớn khác nhau đó cách hắn rất xa, cho dù thật sự có một ngày chúng xuất hiện ở Đại Ngụy triều, vậy cũng có người cao chống đỡ, hắn hoàn toàn không cần quá lo lắng vè vấn đề này.
Chu Phàm mang theo Lão Huynh tiếp tục lên đường, không tới nửa canh giờ, hắn lại thấy một dãy núi cao ngất kéo dài sang hai bên đông tây ở xa xa.
Đây là Đông Khưu Sơn.
Phía đông Tam Khưu Thôn là Đông Khưu Sơn, bên cạnh là Tiểu Khưu Hồ, phía tây thì là Tây Khưu Cốc, La Liệt Điền từng đề cập tới, tên của Tam Khưu Thôn cũng bởi vậy mà có, đây là tên tổ tiên sau khi di dời đến đây cố ý đổi sang.
Về phần vì sao phải vứt bỏ tên thôn lúc ban đầu, đừng nói là Chu Phàm, cho dù là La Liệt Điền cũng không thể biết được.
Hiện tại Đông Khưu Sơn ở ngay trước mắt Chu Phàm, hắn không vội bước ra khỏi xích đạo, mà là trước tiên sửa sang lại đồ vật trong phù đại một chút, sau khi xác nhận không quên gì, lại uống miếng nước, Chu Phàm mới dẫn theo Lão Huynh bước ra khỏi xích đạo, đi tới Đông Khưu Sơn.
Rời khỏi xích đạo, tinh thần của Chu Phàm tập trung cao độ, phòng ngừa quái quyệt tùy thời có khả năng sẽ nhảy ra.
Chung quanh lộ ra rất yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có thanh âm gió nhẹ thổi qua lá cây.
Chu Phàm dẫn theo Lão Huynh xuyên qua một mảng cây rừng thấp bé, bên phải là rừng bụi gai, phía trước rừng bụi gai là cây cối cao ngất trong mây.
Chu Phàm không nhìn kỹ, mà là đi vào khe núi, hắn thấy vách núi màu đen dần dần ở trong tầm nhìn, trong mắt lộ ra một tia vui mừng, Hắc Nham Tế Xà ở ngay gần đây.
Chỉ cần tới gần vách đá màu đen, hắn có thể dựa theo biện pháp Hoàng phù sư dạy, bắt đầu bắt giữ Hắc Nham Tế Xà.
Chỉ là vòng một vòng, từ khe núi đi ra, Chu Phàm nhìn về phía trước, sắc mặt hắn hơi có biến hóa, trên mặt cỏ cách hắn ba trượng, có năm người đang ngồi.
Trên người năm người này đều mang theo binh khí, hai nam tử trẻ tuổi và ba nam tử trung niên, bọn họ vốn đang trầm mặc ăn lương khô.
Trên Mặt cỏ tầm nhìn trống trải, trong nháy mắt Chu Phàm phát hiện ra bọn họ, năm người một mực bảo trì cảnh giác cũng có người thấy Chu Phàm từ khe núi đi ra.
Người đó nói khẽ một câu, bốn người còn lại đều nhìn về phía Chu Phàm.
Hai bên nhìn nhau, Chu Phàm nhíu mày, hắn một mực đề phòng quái quyệt có khả năng xuất hiện, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ gặp phải con người.
Ngày hôm qua bọn Hoàng phù sư từng nói, ở dã ngoại, có đôi khi gặp phải con người cũng như gặp phải quái quyệt.
Đối với điểm này, Chu Phàm nghĩ một chút liền hiểu, nơi này chính là khu vực vô pháp, đã không bị ước thúc, sự ác độc của nhân tính sẽ được phóng to vô hạn.
Trong lòng Chu Phàm sớm đã biến thành cảnh giác.
Năm người cũng biết dã ngoại nguy hiểm, cho nên khi bọn họ ăn lương khô, không nói gì, đây cũng là nguyên nhân Chu Phàm không đúng lúc phát hiện ra bọn họ.
Nhìn nhau một thoáng, năm người thấp giọng thương lượng vài câu, một nam tử trung niên bên cạnh cầm trường kiếm đứng lên, sắc mặt hắn hơi đen vì phơi nắng, hắn trước tiên cầm trường kiếm trong tay, cười cười thân mật với Chu Phàm, sau đó bước về phía Chu Phàm.
Bốn người còn lại thì không hề động đậy, vẫn ngồi trên cỏ, nhìn về bên Chu Phàm.
Chu Phàm khi nam tử trung niên tới gần, sắc mặt hắn lạnh lùng cầm chuôi đao.
Nam tử trung niên thấy vậy, vội vàng giơ hai tay lên, ý bảo mình không có ác ý.
Khi nam tử trung niên đi đến còn cách một trượng, mới dừng chân cười nói:
- Không ngờ ở dã ngoại lại gặp phải người, vị tiểu huynh đệ này xưng hô thế nào?
Tay Chu Phàm vẫn đặt trên chuôi đao, hắn thản nhiên nói:
- A Huy, Mãng Ngưu Thôn, các ngươi là ai?
Nam tử trung niên gật đầu:
- Thì ra là A Huy huynh đệ của Mãng Ngưu Thôn.
Nam tử trung niên tạm dừng một chút mới nói ra thân phận của mình:
- Ta tên là Lý Cảnh Hạo, năm người chúng ta là người hái thuốc đến từ Thiên Lương Lý.
Người hái thuốc? Chu Phàm nhíu mày, hắn từng nghe bọn Lỗ Khôi nói chuyện phiếm, có nhắc tới, ở dã ngoại có rất nhiều dược liệu quý hiếm, có một số võ giả vì tiền tài, không tiếc mạo hiểm tới tính mạng, đặt chân tới dã ngoại đi tìm những dược liệu này để bán lấy tiền.
Đây là một nghề nghiệp rất nguy hiểm, có thể làm người hái thuốc đều là hạng người có kinh nghiệm vô cùng phong phú ở dã ngoại.
Chu Phàm lại chú ý thấy trên mặt cỏ đặt năm cái sọt trúc, bên trong sọt trúc có thể thấy một số dược liệu.
Người tên là Lý Cảnh Hạo lại nói:
- Mãng Ngưu Thôn ở phía tây, cách nơi này sợ rằng có một đoạn cự ly không ngắn, ta còn tưởng rằng là người của Tam Khưu Thôn hoặc Ẩn Phúc Thôn gần đây, không biết A Huy huynh đệ tới đây làm gì?
Chu Phàm nói:
- Tới đây tìm một vị dược thảo chữa bệnh cho người nhà.
Lý Cảnh Hạo khách khí nói:
- Thì ra mục tiêu cũng tương tự như chúng ta, không biết A Huy huynh đệ cần dược thảo gì? Nếu chúng ta vừa hay ngắt được, vậy sẽ chia ra một phần, cũng có thể tránh cho A Huy huynh đệ phải khổ công tiếp tục tìm kiếm.
Chu Phàm nghiêm mặt lắc đầu nói:
- Đa tạ hảo ý của ngươi, ta muốn tìm chỉ là dược thảo rất bình thường, chỉ cần đi vài bước là có thể tìm được.
Lý Cảnh Hạo thấy Chu Phàm không muốn nhiều lời, hắn lại nhiệt tình nói:
- Đã như vậy, ở dã ngoại có rất nhiều quái quyệt, không biết A Huy huynh đệ có muốn đồng hành với chúng ta không, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Chu Phàm nhíu mày nhìn Lý Cảnh Hạo nói:
- Không cần, ta nghĩ chúng ta không cùng đường, ta chỉ cần đi ở ngoài núi là chắc có thể tìm được vị dược thảo đó, không cần vào quá sâu.
- Một khi đã như vậy, không quấy rầy nữa, nếu A Huy huynh đệ ở trong núi đụng phải chuyện gì, có thể nghĩ cách gọi chúng ta, chúng ta cũng sẽ không tiến vào tận cùng bên trong núi.
Lý Cảnh Hạo chắp tay, xoay người quay về.
Phía trước có năm người này, Chu Phàm mặt không biểu tình đi đến rìa núi.
Sau khi Lý Cảnh Hạo quay về, hắn ngồi xuống tiếp tục ăn lương khô, chờ thân ảnh của Chu Phàm biến mất trong núi rừng, bốn người còn lại mới tới gần Lý Cảnh Hạo, một người trong đó thấp giọng nói:
- Hạo thúc, người đó thế nào?
Gương mặt nhìn thì đôn hậu đó của Lý Cảnh Hạo biến thành âm lãnh, đây mới là mặt thật của hắn, hắn hờ hững nói:
- Cả gan tới đây không nhất định là võ giả, nhưng trên người hắn mang theo đao, bên hông lại có phù đại, tất nhiên chắc chắn là võ giả.
- Hắn nói mình là người của Mãng Ngưu Thôn, nhìn cách ăn mặc của hắn, cũng giống thôn phu, chắc không nói sai.
- Vậy có...
Một nam tử trung niên trong đó cắt hờ qua cổ, lạnh lùng nói.
Nhiều năm bôn tẩu ở dã ngoại, giết người cướp của đối với bọn họ mà nói, căn bản không có bất kỳ áp lực tâm lý gì.
Trên mặt Lý Cảnh Hạo lộ ra vẻ do dự, cuối cùng hắn vẫn lắc đầu nói:
- Võ giả thôn dã mà thôi, không có nước béo gì, nếu vừa rồi hắn ngu xuẩn đồng hành với chúng ta, vậy thuận thế giết hắn cũng được, vừa rồi ta nói chuyện với hắn, tay hắn một mực không rời khỏi chuôi đao, ánh mắt lại mang theo vẻ cảnh giác rất sâu.
- Nhìn thì tuổi còn nhỏ, nhưng hiển nhiên không phải loại mãng phu xâm nhập dã ngoại, lòng cảnh giác nặng như vậy, muốn giết có thể sẽ có chút phiền phức, một khi để hắn đào thoát, về thôn thông tri cho võ giả và Phù Sư trong thôn của hắn, vậy chúng ta muốn lại tới Đông Khưu Sơn hái thuốc sẽ rất khó khăn
- Không đáng.
Trong miệng Lý Cảnh Hạo cuối cùng thốt ra hai chữ này.