Đêm hè lạnh như nước.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh vận chuyển Cửu Lô Bạo Nhiên Công, cánh tay trái của hắn như than hồng đỏ lửa, khói trắng từ trong đêm đen bốc lên, một lúc sau, cánh tay trái đột nhiên bành trướng, khớp cơ, gân máu giống như là rắn nhỏ đang bò.
Cánh tay trái rất nhanh liền khôi phục bình thường, trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười, lò thứ hai cuối cùng cũng ngưng tụ thành công.
Chu Phàm Ngưng tụ lò ở tay trái cũng có suy nghĩ của mình, bởi vì hai lò trái phải ngưng tụ thành công, hắn có thể thông qua cầm đao hai tay, bổ ra một đao hơn xa bốn vạn cân, uy lực như vậy lại đề thăng một tầng.
Đương nhiên hắn cũng từng cân nhắc có ngưng tụ một lò ở chân không, có điều hắn do dự một chút, vẫn có khuynh hướng tăng cường lực công kích của mình trước.
Chu Phàm lại cảm nhận được lợi ích của cơ sở vững chắc, nếu không phải cực hạn của hắn là khí lực hai vạn cân, vậy cho dù Bạo Phát Đoạn bùng nổ lần tới mấy, cũng sẽ không quá cường đại.
Chênh lệch giữa võ giả và võ giả quả nhiên là càng kéo càng lớn, hắn là Bạo Phát Sơ Đoạn đã bỏ xa đám người Lỗ Khôi.
Chu Phàm lại nghĩ tới, cũng không biết võ giả Bạo Phát Đoạn ở các nơi trên thế giới này có lợi hại hơn hắn không?
Loại đáp án này tạm thời rất khó giải, hắn thu thập một chút rồi trở về phòng ngủ.
Sau khi tiến vào Khôi Hà Không Gian, Chu Phàm nhìn thấy Vụ.
Vụ đang nhắm mắt, tựa như đang ngủ.
- Vụ.
Chu Phàm đi tới khẽ gọi một tiếng.
Vụ chậm rãi mở mắt, đôi mắt màu xám nhìn về phía Chu Phàm nói:
- Ồ, ngươi đã đến rồi à, muốn câu cá không?
Vụ nói xong vung tay áo, cần câu, đồng hồ cát, quả cầu lưu ly rất nhanh đều hiện ra trước mắt Chu Phàm.
Chu Phàm nhìn về phía quả cầu lưu ly, trong quả cầu lưu ly có một con sâu xám lớn, hai con sâu xám nhỏ, trong đó hai con sâu xám nhỏ vẫn chưa hoàn toàn thành hình.
Nếu đổi thành sâu xám nhỏ để tính toán, vậy chính là năm con sâu xám nhỏ rưỡi, đây chính là toàn bộ số sâu xám mà trước mắt hắn đang có.
Hiện tại ở đây là một con sâu xám lớn một mồi câu, hắn có thể câu cá một lần, có nên câu không?
Chu Phàm do dự một chút, vẫn lắc đầu, hắn quyết định bảo tồn lại những sâu xám này.
- Không câu cá, vừa đợi đi, đừng đến làm phiền ta.
Vụ có chút bực mình nói.
Chu Phàm cười nói:
- Vụ, ngày mai ta phải rời khỏi thôn, đến dã ngoại làm một chút việc.
Sắc mặt Vụ bình tĩnh hỏi:
- Vậy thì sao?
- Ta rời khỏi thôn có thể tiến vào Khôi Hà Không Gian không?
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút hỏi.
Vụ cười lạnh nói:
- Bất kể ngươi đến đâu, bất kể ngươi có nguyện ý hay không, đều không thể tránh khỏi bị kéo vào Khôi Hà Không Gian.
Chu Phàm nói:
- Ta đến dã ngoại, ngươi có gì muốn nói với ta không?
Trên mặt Vụ lộ vẻ nhạo báng:
- Ngươi muốn ta nói gì với ngươi? Dặn dò ngươi phải chú ý an toàn à? Sinh tử của ngươi liên quan gì tới ta? Ngươi chết thì đợi một người lên thuyền khác, đương nhiên nếu ngươi nguyện ý thanh toán thọ mệnh, vậy ta sẽ nói ngươi sẽ bình an vô sự ở dã ngoại, ngươi có nguyện ý không?
Chu Phàm cười lắc đầu, hắn vốn đang muốn từ chỗ Vụ miễn phí biết được một số tình báo ở dã ngoại, hiện tại xem ra là đừng hòng rồi.
Đã không hỏi được gì, Chu Phàm lại không câu cá, hắn bắt đầu nghiêm túc tu luyện đao thuật.
Vụ lại nhắm hai mắt, cho đến khi Chu Phàm rời khỏi Khôi Hà Không Gian, hắn cũng không mở mắt.
Ra khỏi Khôi Hà Không Gian, sau một tiếng đồng hồ, Chu Phàm đã đứng ở bên rìa Mạch Khuyên, bên hông hắn đeo hoàn thủ trực đao, phù đại, trên lưng còn đeo chéo một bọc vải đen, bên cạnh là lão cẩu lông đã rụng hơn nửa.
Ánh bình minh đã xuyên qua sương trắng, chiếu vào câu xanh, lộ ra triều khí bồng bột.
Trước kia khi hắn tuần tra chỉ đứng ở Mạch Khuyên nhìn về hoang dã mờ mịt, hiện tại lại sắp ra khỏi thôn, tiến hành một hồi lữ trình khoảng cách ngắn, điều này khiến tâm tình của hắn có chút khác thường.
Có điều rất nhanh hắn liền thu liễm cảm xúc này, lướt qua Mạch Khuyên, đi ra mấy chục bước, hắn nhìn thấy một xích đạo.
Xích đạo là dùng thước để đo, xích đạo này rộng năm thước, cũng có thể gọi là ngũ xích đạo, đường dùng đá đen nhỏ lát thành.
Chu Phàm nhìn ngũ xích đạo kéo dài sang hai hướng đông tây này, hiện tại hắn đã biết, những đá đen nhỏ trên xích đạo được gọi là Hắc Dương Thạch.
Hắc Dương Thạch đối với con người mà nói thì không có gì đặc thù, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, quái quyệt rất ghét Hắc Dương Thạch, cho nên bình thường chúng sẽ rời xa xích đạo từ Hắc Dương Thạch trải thành.
Xích đạo cũng thành con đường an toàn nhất để mọi người hành tẩu ở dã ngoại, ở các nơi trên Đại Ngụy triều đều được xích đạo tương thông nối lại, nơi xích đạo không đến được, người bình thường rất khó đi tới.
Cảnh cáo đầu tiên Chu Phàm từ chỗ bọn Hoàng phù sư có được chính là đến dã ngoại, nếu không phải bất đắc dĩ, ngàn vạn lần không thể rời xa ngũ xích đạo.
Chu Phàm rút đao, hắn chém một đao lên trên xích đạo, tia lửa bắn ra, trên xích đạo không lưu lại bất kỳ dấu vết gì, rất chắc chắn.
Hắn lại dùng đao đâm xuống thử đục lỗ, quả nhiên giống như bọn Hoàng phù sư đã nói, xích đạo này vô cùng vững chắc, cho dù là võ giả cũng không thể nậy ra được một khối Hắc Dương Thạch ở trên đường.
Hắc Dương Thạch cũng không tính là vật phẩm quý giá, nhưng cũng có người thèm đặc tính của Hắc Dương Thạch mà thử chiếm làm của riêng, cho nên quan gia mất rất nhiều tâm tư, theo Hoàng phù sư nói, bên trong xích đạo khảm phù lục Phù Sư đặc chế, triệt để cố định Hắc Dương Thạch trên mặt đất.
Có lẽ có người có bản lĩnh phá hoại xích đạo, đánh nát Hắc Dương Thạch, nhưng tuyệt đối không thể lấy đi được Hắc Dương Thạch hoàn chỉnh.
Chu Phàm chỉ đơn giản là muốn nghiệm chứng một chút, rất nhanh hắn liền cất đao vào vỏ, tiến thẳng về hướng đông, nơi hắn muốn tới ở phía đông Đông Khưu.
Hai bên xích đạo cỏ dại xum xuê, các màu hoa dại nở rộ, xa xa là dãy núi xanh ngắt trùng trùng điệp điệp nối dài không dứt.
Cảnh hoang dã này lại thêm trời quang mây tạnh, khí hậu ấm áp, khiến người ta cũng biến thành lười biếng.
Chu Phàm đi rất chậm, hắn dường như đang thưởng thức cảnh đẹp này, nhưng trên thực tế hắn cũng là bất đắc dĩ phải làm vậy, hắn đang cảnh giác tình huống xung quanh.
Cảnh cáo thứ hai hắn có được chính là, ở dã ngoại vĩnh viễn không có chỗ nào an toàn, bao gồm cả xích đạo.
Xích đạo được coi là con đường hành tẩu an toàn nhất ở dã ngoại, đây chỉ là so với chỗ khác của dã ngoại mà thôi, quái quyệt ghét xích đạo lát từ Hắc Dương Thạch, nhưng cũng không có nghĩa là chúng sợ xích đạo.
Nếu để quái quyệt phát hiện bên trên xích đạo có người đang hành tẩu, chúng rất có thể sẽ vẫn công kích người đó, kéo ra khỏi xích đạo, hành hạ đến chết chậm rãi hưởng dụng một bữa tiệc mỹ vị.
Trong thôn nuôi ngựa, nhưng Chu Phàm lại lựa chọn đi bộ, cũng bởi vì xích đạo không an toàn, cưỡi ngựa chạy gấp trên xích đạo, sẽ tạo ra tiếng vang quá lớn, rất dễ hấp dẫn sự chú ý của một số quái quyệt thính giác nhạy bén.
Vì vậy giục ngựa chạy trên xích đạo giống như đưa xương tới bên miệng chó, chuột tự chạy đến bên cạnh râu mèo, bọ ngựa cố ý chạy đến dưới bánh xe vậy, loại hành động này cũng không khác gì tự tìm chết cả.
Hơn nữa đi bộ còn có một lợi ích, nếu ở phía trước phát hiện tình trạng gì cũng có thể ngừng bước chân đúng lúc.
Nếu cưỡi ngựa, chờ khi phát hiện nguy hiểm muốn lập tức dừng lại sẽ chỉ người ngã ngựa đổ.
Trên thực tế không chỉ là Chu Phàm, thế đạo này phần lớn người khi xuất hành, đều sẽ lựa chọn đi bộ, cẩn thận tiến về phía trước.