Nếu Sầu Hầu giác tỉnh thiên phú quyệt nhân, đối với Tam Khưu Thôn đương nhiên sẽ có trợ giúp, điểm này Hoàng phù sư không thể không nghĩ đến, hắn lắc đầu nói ra nguyên nhân:
- Ngươi không hiểu dã ngoại, dã ngoại quá nguy hiểm, nếu võ giả trong thôn đi cùng ngươi, xảy ra chuyện gì, vậy đối với Tam Khưu Thôn mà nói là tổn thất khó có thể thừa nhận.
- Cho nên trong thôn sẽ không cưỡng chế võ giả đi cùng ngươi, cân nhắc đến quan hệ của ngươi và Sầu Hầu, ngươi muốn đi mạo hiểm, chúng ta cũng sẽ không cản ngươi.
Chu Phàm trầm mặc một lúc, nhíu mày nói:
- Ta quả thật không hiểu dã ngoại, nhưng sẽ có bao nhiêu nguy hiểm? Bọn Nghiêm Long Cầm trước sau đã tới Tam Khưu Thôn hai lần rồi mà...
Hoàng phù sư cười khổ ngắt lời:
- Bọn họ là đi theo xích đạo, nếu ngươi muốn tới Thiên Lương Lý, vậy có người đi cùng ngươi hay không thì kết quả là như nhau, nếu ngươi là muốn tới Đông Khưu bắt rắn, vậy nhất định phải rời khỏi xích đạo... Một chốc một lát không nói hết được, tình huống dã ngoại nói ra quá phức tạp, ngươi về suy nghĩ trước đi, chờ quyết định rồi lại nói kỹ.
Hiện tại đã không còn sớm, Chu Phàm sau khi tan trực một mực không về nhà, hắn đứng lên cáo từ Hoàng phù sư rời đi.
Về tới nhà, cha mẹ đang lo lắng cho hắn, vốn hắn tan trực nên trở lại rồi mới đúng.
Có điều hai người bọn họ không hỏi nhiều, mà là bảo Chu Phàm ăn cơm trước.
Chu Phàm bưng bát lấy, cầm lấy đôi đũa, vừa ăn cơm vừa nói lại tình huống của Sầu Hầu.
Hắn nói là 'Đầu Đấu Chứng', chứ không phải quyệt nhân giác tỉnh, nếu hắn không nói, cha mẹ sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Sau khi Chu Phàm nói xong mới chậm rãi nói:
- Có một việc là bọn Mộc Tượng thúc không biết, Hoàng lão đại nhân nói muốn chữa Đầu Đấu Chứng phải tới dã ngoại tìm một vị thuốc.
Trong phòng biến thành im lặng, Chu Nhất Mộc và Quế Phượng ngơ ngác nhìn nhau, cái từ 'Dã ngoại' này đối với người trong thôn mà nói là một loại kiêng kị.
Sắc mặt Chu Nhất Mộc khẽ biến nói:
- Tìm vị thuốc này phải rời khỏi xích đạo à?
Chu Nhất Mộc từng ra ngoài thôn, hắn biết rõ rời khỏi xích đạo có nghĩa là gì, cho nên mới hỏi như vậy.
- Phải rời khỏi xích đạo.
Chu Phàm gật đầu.
Quế Phượng hơi sửng sốt, nàng nhìn Chu Phàm bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, nàng có chút khẩn trương hỏi:
- A Phàm, ngươi muốn đi tìm thuốc cho Sầu Hầu à?
Chu Nhất Mộc trầm mặc, hắn còn nghĩ đến sớm hơn Quế Phượng một chút.
Chu Phàm cúi đầu ăn cơm, hắn không dám nhìn vào mắt mẹ, nói:
- Hoàng lão đại nhân nói thuốc đó ở Thiên Lương Lý cũng có, nhưng thời gian một đi một về có chút không kịp, cho nên chỉ có thể tới dã ngoại tìm thuốc.
- Dã ngoại rất nguy hiểm, người bình thường đi, gặp quái quyệt rất khó sống sót, cho nên Hoàng lão đại nhân không nói với bọn Mộc Tượng thúc, ta là võ giả, tới dã ngoại cũng sẽ không có nhiều nguy hiểm.
- Một ngày có thể qua lại, chỉ là hái nước mà thôi, không thể trơ mắt nhìn Sầu Hầu bệnh chết được.
Quế Phượng có những điều muốn nói, nhưng nàng nhìn Chu Phàm, lời nói nghẹn ở cổ họng, môi mấp máy, cuối cùng vẫn không nói ra gì.
Chu Phàm ngẩng đầu, vẻ mặt tươi cười nói:
- Mẹ, ngươi yên tâm, nếu có nguy hiểm, ta sẽ lập tức rời khỏi, không sao đâu.
Chu Nhất Mộc bình tĩnh nói:
- A Phàm, ngươi đã quyết định rồi, chúng ta cũng sẽ không cản ngươi, nhưng vấn đề là ngươi chưa từng rời khỏi thôn, rất xa lạ với tình huống bên ngoài.
Chu Phàm nói:
- Cái này ta đã nghĩ tới rồi, ngày mai sẽ bỏ thời gian một ngày ra để tìm hiểu, cha, ngươi từng tới dã ngoại, còn có bọn Hoàng lão đại nhân nữa, chỉ cần ta nhớ kỹ những gì các ngươi nói, vậy chắc đủ rồi.
Đã chuẩn bị muốn đi, Chu Phàm tất nhiên phải làm chuẩn bị đầy đủ rồi mới đi.
Cơm nước xong, Quế Phượng thu dọn bát đũa về phòng bếp, trong phòng chỉ còn lại hai cha con.
Chu Nhất Mộc cầm lấy ấm thuốc lào hút một hơi, khi hắn có chuyện phiền lòng luôn có thói quen hút thuốc, hắn chậm rãi nói:
- A Phàm, ngươi mạo hiểm tới ngoại có phải bởi vì Trương Mộc Tượng hỗ trợ mua Lão Huynh, ngươi muốn trả người ta nhân tình phải không.
Chu Phàm nhìn lão cẩu vùi đầu ăn cơm ở góc tường, Lão Huynh trong mấy lần chiến đấu đã mang tới tác dụng rất lớn, nếu không có Trương Mộc Tượng hỗ trợ, lúc trước nhà bọn họ chưa chắc có thể mua được Lão Huynh.
Nhưng đây chỉ là một nguyên nhân, chủ yếu nhất vẫn là Sầu Hầu, khi hắn trúng Nhãn Chú, cả doanh địa tránh xa, chỉ có Sầu Hầu nói muốn cùng hắn đối kháng Chú Quỷ, hiện tại Sầu Hầu có nguy hiểm, cũng không phải khiến hắn lấy mạng đổi mạng, chỉ muốn hắn mạo hiểm một chút, hắn không nghĩ ra lý do gì mà không đi.
Chu Phàm cười nói:
- Nhân tình của Mộc Tượng thúc không phải nguyên nhân chủ yếu, nhưng cha ngươi đã nói Sầu Hầu là giao tình tóc để chỏm của ta, ta xảy ra chuyện hắn sẽ liều chết giúp ta, hắn xảy ra chuyện ta không thể không quản.
Tóc để chỏm là chỉ thời thơ ấu, giao tình tóc để chỏm là nói bằng hữu kết giao từ khi con là trẻ thơ.
Ánh mắt Chu Nhất Mộc lộ ra vui mừng, hắn biết không cần nói gì nữa.
Chu Phàm không ở lại lâu trong phòng, mà là tới sau nhà tu luyện Cửu Lô Bạo Nhiên Công và Viêm Dương Khí, lò ở tay phải của hắn đã dần dần ổn định, đêm mai có thể hoàn thành tu luyện lò thứ hai.
Sau khi hắn tu luyện xong xoay người về nhà, cha mẹ đã trở về phòng ngủ, hắn nhìn cửa phòng của cha mẹ, trầm mặc một chút rồi xoay người trở về phòng.
Hắn vốn từng cân nhắc tới muốn giấu cha mẹ một mình tới dã ngoại tìm rắn, nhưng hắn cuối cùng vẫn không giấu giếm, bởi vì hắn phải đi một ngày.
Nếu chuyện thuận lợi, một ngày này hắn đương nhiên có thể qua lại, nhưng vạn nhất bị trì hoãn tạm thời không về được, vậy cha mẹ không tìm thấy hắn, sẽ chỉ khiến bọn họ lo lắng hơn.
Nói mình bận công tác ở đội tuần tra, chỉ sợ cũng không giấu được bao lâu, còn không bằng nói thẳng ra luôn.
Tối nay Quế Phượng rất trầm mặc, nàng trở về phòng nằm lên giường, mới tựa vào trượng phu của mình, thấp giọng khóc.
Nàng lo lắng cho nhi tử của mình, nhưng lại không thể nói ra, chỉ có lén khóc.
Chu Nhất Mộc thở dài, nhỏ giọng khuyên giải an ủi thê tử của mình.
Khóc một lát, Quế Phượng nức nở nói:
- Ta biết A Phàm có lý do không thể không đi, nhưng ta lo lắng cho hắn...
...
Vụ không ở trên thuyền, Chu Phàm ở Khôi Hà Không Gian này khổ luyện đao pháp, cho đến khi đến giờ mới lui ra ngoài.
Một ngày mới đã định trước là một ngày bận rộn, Chu Phàm đi tới doanh địa đội tuần tra, nói với Hoàng phù sư ý nguyện muốn tới Đông Khưu tìm thuốc.
Hoàng phù sư thấy ý chí của Chu Phàm kiên định như vậy, hắn cũng không khuyên nữa, mà là cho phép Chu Phàm xin nghỉ hai ngày.
Trong thôn không có võ giả đi cùng hắn, trừ quá nguy hiểm ra, cũng có tạm thời vì không có nhân thủ trống, vào những lúc thế này cho phép Chu Phàm rời khỏi đã xem như cung cấp tiện lợi rất lớn cho hắn.
Đương nhiên việc này cũng có lợi đối với thôn, một khi Chu Phàm bắt được Hắc Nham Tế Xà, vậy thôn sẽ có thêm một võ giả.
Chu Phàm mất nửa ngày, cùng Hoàng phù sư học tập chuyện dã ngoại, cùng với tin tức cụ thể về Hắc Nham Tế Xà đó.
Cuối cùng còn lại buổi chiều, Chu Phàm lại nhất nhất thỉnh giáo từ những người hiểu biết về tình huống dã ngoại như Mao phù sư, Lỗ Khôi, La Liệt Điền, Chu Nhất Mộc, xem như là tìm sơ hở lấp chỗ trống, xem có bỏ qua tin tức gì không.
Chu Phàm chuẩn bị rất chi tiết, bởi vì hắn biết, một khi ra dã ngoại, muốn chuẩn bị nữa thì đã quá muộn, tất cả chỉ có thể dựa vào bản thân hắn.