Đối mặt với chất vấn của Chu Phàm, Hoàng phù sư chỉ cười cười nói:
- Vì sao ngươi cảm thấy ta là đang bịa chuyện?
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Lúc ấy vẻ mặt của ngươi khi nói chuyện với bọn Mộc Tượng thúc có chút không quá tự nhiên, ta nhìn ra được, ngươi là đang lừa bọn họ.
Hoàng phù sư không nhịn được khen:
- Tuy Chu đội trưởng trẻ tuổi, nhưng quan sát tinh tế, đúng là lợi hại, ta đích xác là đang bọn họ.
Chu Phàm lẳng lặng lắng nghe, hắn biết Hoàng phù sư khẳng định là chuyện có nguyên nhân, nếu không sẽ không lừa gạt bọn Mộc Tượng thúc.
- Ta lừa bọn họ, là vì không biết nên giải thích thế nào.
Thần sắc trên mặt Hoàng phù sư có chút phức tạp,
- Đương nhiên cũng có một bộ phận nguyên nhân là không muốn ngươi khó xử.
- Bởi vì ta?
Chu Phàm khẽ cau mày, hắn có chút không rõ cái này thì có liên quan gì tới hắn, vì sao hắn lại khó xử?
Hoàng phù sư gật đầu nói:
- Kỳ thật ngươi đến tìm ta, ta nghe ngươi nói như vậy, đã đoán được một chút, có điều vẫn không dám khẳng định, nhưng xem bệnh cho Sầu Hầu rồi, khi nhìn thấy hai mắt hắn, ta hoàn toàn xác định được.
- Hắn không phải là Đầu Đấu Chứng gì đó mà ta nói, mà là đang ở một loại trạng thái rất đặc thù, có thể nói hắn đang giác tỉnh.
- Giác tỉnh gì?
Chu Phàm hơi sửng sốt nói.
Hoàng phù sư trầm ngâm một chút nói:
- Ngươi đã nghe nói tới quyệt nhân chưa?
Quyệt nhân? Sắc mặt Chu Phàm biến thành vi diệu, hắn đương nhiên có nghe rồi, bởi vì hắn chính là quyệt nhân, có điều hắn che giấu rất khá, rất nhanh lại lắc đầu với Hoàng phù sư, tỏ vẻ không rõ.
Hoàng phù sư giải thích:
- Quyệt nhân ngươi có thể lý giải là người có năng lực của quái quyệt, năng lực của quyệt nhân đa loại đa dạng, có một số vẫn chưa được người hoàn toàn tìm hiểu rõ, nhưng có một bộ phận đã được chúng ta nghiên cứu ra bảy tám thành.
- Sầu Hầu chính là quyệt nhân, mà năng lực của hắn vừa hay là một loại ta biết, đây là một loại thiên phú tên là Lục Cân Đồng, bởi vì sau khi thức tỉnh, một khi sử dụng trong tròng trắng mắt sẽ sinh ra gân xanh.
- Loại năng lực này có ích lợi gì?
Chu Phàm hỏi.
Hoàng phù sư suy nghĩ một chút nói:
- Trong sách ghi chép là một khi Lục Cân Đồng giác tỉnh, có thể có thiên phú võ giả, đồng thời người có Lục Cân Đồng khi tu luyện sẽ nhanh hơn người thường một chút, quan trọng nhất là khi Lục Cân Đồng dùng bị động, có rất nhiều diệu dụng, thí dụ như có thể nhìn thấy một số quái quyệt mà người thường khó có thể nhìn thấy.
Chu Phàm bỗng nhiên trầm giọng nói:
- Vậy loại năng lực này liệu có bị đoạt lấy không?
- Đoạt lấy?
Hoàng phù sư hơi sửng sốt, sau đó bật cười nói:
- Tên gia hỏa ngươi không khỏi có quá nhiều tâm tư rồi, ngươi là sợ ta nổi lên ý xấu với Sầu Hầu à?
Chu Phàm cười nói:
- Hoàng lão đại nhân hiểu lầm, sao ta có thể nghĩ như vậy, nếu Hoàng lão đại nhân thật sự có ý xấu, vậy đã không nói chuyện quyệt nhân cho ta biết, ta là lo lắng một số người không có hảo ý khác sau khi biết được, sẽ nổi lên ý đồ xấu xa với hắn.
Chuyện Trương Hạc ngấp nghé thân thể hắn, Chu Phàm hiện tại vẫn nghĩ lại mà sợ, hắn không thể không lo lắng Sầu Hầu sẽ phải đối mặt với loại tình huống như hắn.
Hoàng phù sư không tức giận nói:
- Đúng như ngươi nói, quả thật có một số tu sĩ sẽ có ý đồ chiếm năng lực của quyệt nhân làm của riêng, nhưng ta trước giờ chưa nghe nói có ai thành công cả, năng lực của quyệt nhân là ở thân thể hắn, muốn chiếm làm của riêng, vậy chỉ có thể tiến hành chiết cây bộ vị nào đó của gấp như vậy.
- Thành công tất nhiên là tốt, nếu thất bại, vậy chỉ sợ những tu sĩ đó cũng sẽ không chết thì tàn phế, dưới tình huống phải trả giá thảm trọng như vậy, cho dù là hạng người có tham lam tới mấy, cũng phải cân nhắc kỹ mới dám làm.
- Cho nên cũng chỉ có loại năng lực quyệt nhân vô cùng ưu tú, mới đáng để người khác mạo hiểm làm như vậy, mà Lục Cân Đồng của Sầu Hầu trong năng lực của quyệt nhân chỉ là loại rất trung dung, ta nghĩ chỉ cần không phải người quá ngu xuẩn, đều sẽ không mạo hiểm tự hủy hai mắt thử chiết cây loại mắt này.
Chu Phàm trầm mặc lắng nghe, sau khi xác nhận Hoàng phù sư không nói dối, hắn không khỏi thở phào.
Hoàng phù sư thu liễm cảm xúc một chút, hắn lại nói:
- Ngươi so với lo lắng loại đoạt lấy năng lực hư vô mờ mịt này, chẳng thà lo lắng trạng thái hiện tại của Sầu Hầu đi.
- Sao vậy?
Chu Phàm nhạy bén ý thức được ý tứ trong lời nói của Hoàng phù sư,
- Ngươi là nói năng lực của Sầu Hầu giác tỉnh sẽ có nguy hiểm à?
Hoàng phù sư nâng chung trà lên uống một ngụm nước trà, mới chậm rãi nói:
- Có một số quyệt nhân thiên phú giác tỉnh thì không có nguy hiểm gì, nhưng có không ít sẽ có nguy hiểm tới tính mạng, sự giác tỉnh của Lục Cân Đồng sẽ khiến có người đầu phóng to, nếu không áp dụng biện pháp, vậy bảy ngày sau đầu hắn có khả năng rất lớn sẽ bởi vì loại bành trướng này mà nổ tung.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, giờ hắn mới biết vì sao Hoàng phù sư phải nói với phu phụ Trương Mộc Tượng là bảy ngày, bệnh là giả, nhưng thời gian lại là thật, hắn bình tĩnh hỏi:
- Loại năng lực mà Hoàng lão đại nhân nói này đã được người ta nghiên cứu, vậy khẳng định có biện pháp tránh cho đầu phát nổ, hơn nữa sợ rằng còn có chút liên quan tới ta, đúng không?
Hoàng phù sư gật đầu nói:
- Sở dĩ đầu sẽ phóng to, là vì sau khi Lục Cân Đồng thức tỉnh, có năng lượng đặc biệt khuếch tán trong đầu, khiến đầu người không thể thích ứng mà dẫn tới, chỉ cần nghĩ cách dẫn loại năng lượng này ra là được rồi, muốn dẫn loại năng lượng này ra, cần tìm được Hắc Nham Tế Xà.
- Hắc Nham Tế Xà này có thể chui vào đầu người hút loại năng lượng này, từ đó sẽ không khiến loại năng lượng này quá lớn mạnh mà hại chết người giác tỉnh.
- Loại rắn này tìm ở đâu.
Chu Phàm nhíu mày, trong lòng hắn có một suy đoán rất không tốt.
Hoàng phù sư thở dài nói:
- Có hai loại biện pháp có thể tìm được loại rắn này, loại thứ nhất là Thiên Lương Lý sẽ có người bán ra, nhưng đường xá quá xa, qua lại thuận lợi cũng phải mất sáu ngày, hiện tại ngươi lên đường có lẽ kịp có lẽ không kịp, vả lại ta không quá dám khẳng định có nhất định là đúng thời gian bảy ngày không.
- Biện pháp thứ hai là trước khi ta đến Tam Khưu Thôn thượng nhiệm, đã xem qua sơn thủy vạn vật chí của vùng này, trong sách có đề cập đến Đông Khưu Sơn sẽ có loại Hắc Nham Tế Xà này, từ đây Đông Khưu Sơn, nếu thuận lợi, nửa ngày là có thể tới nơi, cũng chính là một ngày qua lại, biện pháp này khẳng định là kịp.
Hoàng phù sư nói tới đây, ngừng lại, hắn nhìn Chu Phàm.
Chu Phàm lộ ra có chút trầm mặc, một lát sau hắn mới nói:
- Hai loại biện pháp đều phải rời khỏi thôn, tiến vào hoang dã, có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm tới tính mạng, cho nên ngươi mới không nói ra ở trước mặt bọn Mộc Tượng thúc.
- Bởi vì một khi ngươi nói, có lẽ Mộc Tượng thúc sẽ năn nỉ ta thay hắn đi tìm rắn này, chỉ có võ giả mới có thể sống sót ở ngoài ở, người bình thường rất khó làm được, đến lúc đó ta sẽ lâm vào hoàn cảnh lưỡng nan.
Hoàng phù sư cười khổ nói:
- Ta quả thật là nghĩ như vậy, dẫu sao ta không biết ngươi có nguyện ý đi hay không, nói ra sẽ chỉ khiến ngươi khó xử.
Chu Phàm nhíu mày nói:
- Trước tiên không nói tới giao tình của ta và Sầu Hầu, nếu cứu sống được Sầu Hầu, Tam Khưu Thôn chẳng khác nào sẽ có thêm một võ giả, hơn nữa còn là loại võ giả rất đặc thù, đối với Tam Khưu Thôn chính là có lợi, vì sao không phải chúng ta nghĩ cách cùng tới Đông Khưu Sơn bắt rắn?
Nếu trong thôn có võ giả đi cùng hắn, nguy hiểm tất nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều.