Chu Phàm vừa nhìn thấy Trương Mộc Tượng như vậy, hắn bước nhanh tới gọi một tiếng:
- Mộc Tượng thúc, sao ngươi lại tới đây?
Trương Mộc Tượng quay đầu thấy là Chu Phàm, hắn nhìn xung quanh một chút, tóm lấy tay Chu Phàm thấp giọng nói:
- Ngươi mau đi cùng ta.
Chu Phàm hiểu ý gật đầu, không hỏi nhiều, mà là theo Trương Mộc Tượng bước nhanh về phía trước.
Đợi ra khỏi doanh địa, Chu Phàm mới trầm giọng hỏi:
- Là Sầu Hầu tỉnh rồi à?
Chu Phàm hỏi thì hỏi như vậy, nhưng hắn cảm thấy không chỉ đơn giản là Sầu Hầu tỉnh rồi, nếu không Trương Mộc Tượng sẽ không tới đây tìm hắn gấp như vậy.
- Sầu Hầu xảy ra chút vấn đề, trong nhất thời ta không nói rõ được, ngươi đi xem sẽ biết.
Thanh âm của Trương Mộc Tượng khàn khàn, hàm hồ nói.
Hai người rất nhanh đã tới nhà Trương Mộc Tượng, thê tử của Trương Mộc Tượng đang ở trong phòng gấp đến độ đi lòng vòng, nàng thấy Chu Phàm tới, hốc mắt đỏ bừng nói:
- A Phàm, Sầu Hầu là thân với ngươi nhất, ngươi cứu hắn đi.
- Thẩm thẩm, ngươi yên tâm.
Chu Phàm an ủi một câu, hắn theo Trương Mộc Tượng vào phòng Sầu Hầu.
Trương Mộc Tượng vén màn giường vải đay vàng lên cho Chu Phàm, Chu Phàm lập tức dừng chân, hắn nhìn thấy Sầu Hầu chưa tỉnh lại, nhưng đầu Sầu Hầu giống như được bơm hơi, cái đầu vốn nho nhỏ lại to như dưa hấu, lộ ra rất là quái dị.
- Mộc Tượng thúc, ngươi trước tiên lui về phía sau đi.
Sắc mặt Chu Phàm hơi trầm xuống nói.
Trương Mộc Tượng theo lời lui về phía sau mấy bước, Chu Phàm từ trong phù đại lấy ra Trắc Quyệt Phù, sau đó dùng vỏ đao truyền Trắc Quyệt Phù tới, dán lên trên trán Sầu Hầu.
Trắc Quyệt Phù không có bất kỳ phản ứng gì, Chu Phàm mới yên tâm, hắn nhìn về phía Trương Mộc Tượng hỏi:
- Đây là chuyện xảy ra khi nào?
Mấy ngày nay Sầu Hầu một mực không tỉnh, buổi sáng hôm nay Chu Phàm còn tới thăm hắn, không ngờ tan trực trở về lại thấy một màn này.
Trương Mộc Tượng chua chát nói:
- Là chuyện trước đây không lâu, sau khi chúng ta phát hiện, cũng không biết làm gì, lại càng không dám tùy tiện nói với người ngoài, sợ bọn họ coi Sầu Hầu là quái vật, ta thầm nghĩ trong lòng A Phàm ngươi tốt xấu gì cũng đã làm một đoạn thời gian ở đội tuần tra rồi, ngươi lại là người chúng ta tin tưởng được, cho nên ta vội vàng đi tìm ngươi.
- Mộc Tượng thúc, đầu Sầu Hầu trừ biến thành to như vậy, còn có biến hóa gì không?
Chu Phàm vừa hỏi vừa nhìn về phía Lão Huynh bên cạnh mình.
- Không, hô hấp của Sầu Hầu vẫn bình thường giống như trước kia, ta cũng không dám chạm vào đầu hắn, sợ lại hại hắn.
Trương Mộc Tượng lo lắng trả lời,
- A Phàm, Sầu Hầu làm sao vậy? Có phải lần trước quái quyệt để lại độc gì trên người hắn không?
Lão Huynh chỉ ngồi đó, không có phản ứng bao lớn về phía Sầu Hầu đang nằm trên giường, hắn mới yên tâm vừa đi gần vừa lắc đầu nói:
- Ta xem trước đã.
Khi Chu Phàm đến gần mới phát hiện bởi vì đầu của Sầu Hầu to ra, mặt hắn cũng bị phồng tới có chút biến hình.
Chu Phàm hít sâu một hơi, cái này nhìn thì quả thật giống như trúng độc gì đó, nhưng chuyện quái quyệt Quỷ Nghênh Thân đã trôi qua nhiều ngày như vậy, người bị thương cũng có không ít, nhưng không nghe nói có ai trúng độc?
Chu Phàm tháo tấm Trắc Quyệt Phù đó ra, cất vào trong phù đại, hắn nghĩ nghĩ một chút, vươn tay ra vạch mí mắt của Sầu Hầu, vừa nhìn một cái khiến trong lòng Chu Phàm cả kinh.
Tròng trắng mắt xung quanh đồng tử của Sầu Hầu đã biến thành màu xanh lục, mất cực kỳ quái dị.
Trương Mộc Tượng Ghé tới cũng nhìn thấy, sắc mặt hắn biến thành trắng bệch.
Chu Phàm buông tay, lại nhìn con mắt còn lại, tình huống của con mắt đó cũng tương tự, sắc mặt hắn ngưng trọng suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Mộc Tượng, nói:
- Ta đi mời Hoàng lão đại nhân tới đây.
Cơ nhục Trên mặt Trương Mộc Tượng hơi run run,
- A Phàm, cái này...
Chu Phàm ngắt lời:
- Mộc Tượng thúc, ta biết ngươi đang lo lắng gì, nhưng tình huống hiện tại là ngươi không biết thân thể của Sầu Hầu xuất hiện vấn đề gì, ta cũng không biết, cũng chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ.
Trương Mộc Tượng khẽ cắn môi nói:
- A Phàm, ngươi sẽ không hại Sầu Hầu, ta nghe lời ngươi.
Chu Phàm gọi Lão Huynh ở lại Trương gia, lại bảo phu phụ Trương Mộc Tượng đừng quá tới gần Sầu Hầu, nếu Lão Huynh sủa về phía Sầu Hầu thì phải rời xa Sầu Hầu ngay.
Chu Phàm giải thích xong những cái này, ra ngoài một đường chạy vội, đến nhà Hoàng phù sư, Hoàng phù sư đang ngồi vẽ bùa, Chu Phàm kể qua lại tình huống cho hắn một chút.
Hoàng phù sư lập tức đứng lên, mang theo một hòm thuốc, theo Chu Phàm ra cửa.
Hai người một đường đi vội, rất nhanh đã tới nhà Trương Mộc Tượng.
Nhà Trương Mộc Tượng vẫn bình an vô sự, Hoàng phù sư bắt mạch cho Sầu Hầu, Chu Phàm đứng ở bên cạnh nhìn.
Hoàng phù sư rất nhanh buông cổ tay Sầu Hầu ra, hắn cũng giống như Chu Phàm, vạch mắt Sầu Hầu lên xem, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chu Phàm một mực quan sát biểu cảm trên mặt Hoàng phù sư, vẻ kinh ngạc trên mặt Hoàng phù sư rất nhanh đã thu liễm, khôi phục bình tĩnh, hắn đứng lên.
Phu phụ Trương Mộc Tượng trông mong nhìn Hoàng phù sư, Trương Mộc Tượng lo lắng hỏi:
- Hoàng lão đại nhân, Sầu Hầu nhà ta thế nào rồi?
Hoàng phù sư trầm mặc một chút, hắn đầu tiên là liếc Chu Phàm một cái, sau đó mới chậm rãi nói:
- Đây là một loại quái bệnh, Sầu Hầu là phát bệnh hôm nay, hiện tại hắn tạm thời không có trở ngại gì, hắn vẫn còn bảy ngày.
- Quái bệnh gì?
Thê tử của Trương Mộc Tượng khẩn trương hỏi,
- Có phải vì quái quyệt đả thương hắn không.
Hoàng phù sư nói:
- Đây là Đầu Đấu Chứng, bởi vì đầu to như cái đấu mà được gọi như vậy, bệnh này á, tạm thời vẫn chưa biết nguyên nhân cụ thể là gì?
Trương Mộc Tượng gấp giọng hỏi:
- Vậy Đầu Đấu Chứng này phải thế nào mới có thể trị được?
Hắn cũng không quản Đầu Đấu Chứng là vì gì dẫn tới, mấu chốt là có thể trị được hay không?
Hoàng phù sư cười khổ nói:
- Bệnh này rất hiếm thấy, ta cũng là tình cờ đọc được trong sách thuốc, có điều các ngươi yên tâm, giờ ta trở về tìm đọc sách thuốc, trong bảy ngày này, khẳng định sẽ tìm ra phương pháp chữa bệnh đó.
- Vậy kính nhờ Hoàng lão đại nhân.
Phu phụ Trương Mộc Tượng vội vàng khom người chắp tay thi lễ nói lời cảm tạ với Hoàng phù sư.
Hoàng phù sư lại dặn dò vài câu, tạm thời nên chiếu cố Sầu Hầu như thế nào, hắn để lại một toa thuốc cho Sầu Hầu, mới đứng lên cáo từ.
Sau khi Hoàng phù sư đi ra ngoài, Chu Phàm cũng nói:
- Mộc Tượng thúc, thẩm thẩm, các ngươi đừng lo lắng, ta tiễn Hoàng lão đại nhân về thay các ngươi.
Trương Mộc Tượng nhìn ra ngoài cửa, hắn nói khẽ:
- A Phàm, chuyện hôm nay cảm tạ ngươi, về sau còn phải nhờ ngươi, có chuyện gì không tiện thì cứ nói với ta.
Nếu không có mặt mũi của Chu Phàm, hôm nay chưa chắc đã có thể mời Hoàng phù sư đến nhanh như vậy, Trương Mộc Tượng vẫn rất hiểu điểm này.
Chu Phàm gật đầu nói:
- Mộc Tượng thúc, ta biết nên làm như thế nào.
Chu Phàm không nói thêm nữa, mà là mang theo Lão Huynh bước nhanh ra, Hoàng phù sư đang dùng gậy trúc treo đèn lồng giấy mỡ bò, ánh đèn chiếu lên gương mặt già nua mà bình tĩnh đó của hắn, hắn chưa rời đi, hiển nhiên là đang chờ Chu Phàm.
Hắn thấy Chu Phàm đi ra, chỉ khẽ cười nói:
- Ta biết trong lòng ngươi khẳng định có nghi vấn, đến nhà ta, ta chậm rãi nói với ngươi.
- Vậy quấy rầy lão đại nhân.
Chu Phàm gật đầu đáp ứng.
Hai người một trước một sau đi tới, ở trên đường cũng không nói nhiều.
Rất nhanh liền về tới nhà Hoàng phù sư, gian nhà có chút hỗn độn, trên bày đặt phù chỉ và một số dược thảo.
Hoàng phù sư rót một chén trà cho Chu Phàm, Chu Phàm khách khí nhận lấy nói cảm tạ, để chén trà lên trên bàn, hắn mới nhìn Hoàng phù sư nói:
- Hoàng lão đại nhân, Đầu Đấu Chứng đó là ngươi bịa ra, trên đời căn bản không có loại bệnh này, đúng không?