Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 13: Vụ

Chương Trước Chương Tiếp

Quái vật trong khay ngọc như tuyết, đầu to thân nhỏ, đầu nó giống như một nắm đấm sưng vù, ở trước quyền đầu có một đôi đồng tử lồi màu vàng, đuôi như đuôi cá, toàn thân phủ kín vảy màu xám.

Cái đầu như nắm đấm tách ra một lỗ hổng, bên trong toàn là cốt thứ (gai xương) bén nhọn.

Sắc mặt lão nhân áo xám hờ hững, hắn thuận tay đặt cần câu ở cạnh bàn, tay phải có sương mù ngưng tụ, hóa thành một thanh đao nhọn sắc bén.

Cổ tay phải của lão nhân hơi rung lên, đao quang khiến người ta hoa cả mắt bao phủ khay ngọc, sau khi xì xì, quái vật đã bị cắt thành mấy trăm miếng thịt mỏng.

Đao nhọn lại hóa thành một đôi đũa, khi lão nhân gắp một miếng lên, trên bàn đột nhiên xuất hiện hơn mười cái đĩa, hoặc là đống đĩa một mực đã tồn tại, chỉ là Chu Phàm không nhìn thấy mà thôi.

Gắp một miếng thịt mỏng chấm vào gia vị trên đĩa rồi bỏ vào trong miệng, hắn nheo lại mắt chậm rãi nhai nuốt, nếp nhăn trên mặt cũng nhíu lại.

Quỷ dị là lão nhân áo xám từ đầu tới cuối đều không nhìn Chu Phàm lấy một cái, giống như Chu Phàm không tồn tại vậy.

Lông mày Chu Phàm hơi nhướng lên, hắn bước về phía vị lão nhân này, trong lòng lại nghĩ, lão nhân này xuất hiện đột nhiên, lại có thể dùng thủ đoạn mà hắn không thể tưởng tượng được biến quái vật thành đồ ăn.

Nếu muốn giết hắn, vậy hắn tuyệt đối là không thể thoát được, dứt khoát tự mình đi tới, xem có thể thăm dò ra lão nhân này là lai lịch gì không.

Quan trọng nhất là làm rõ nguyên nhân vì sao hắn lại xuất hiện ở không gian kỳ quái này, xuất hiện trên chiếc thuyền này.

Khi Chu Phàm bước về phía lão nhân, hắn vẫn đang dùng thói quen của mình không ngừng quan sát lão nhân, hắn phát hiện lão nhân này thực sự là bỏ qua sự tồn tại của hắn, toàn bộ tâm thần đều đặt trên đồ ăn trong đĩa.

Cặp đũa của lão nhân áo xám không ngừng gắp miếng thịt mỏng trong suốt, chấm gia vị rồi chậm rãi ăn, cho dù Chu Phàm đi đến bên cạnh, hắn cũng không ngẩng lên.

Chu Phàm đứng ở một bên kiên nhẫn chờ, hắn không biết người này là tính cách gì, cho nên không thể mở miệng trước, mà là chờ đối phương lên tiếng trước.

Nếu đối phương một mực không mở miệng, vậy hắn quyết định chờ lão nhân dùng xong cơm mới nói chuyện.

Một người ăn uống no đủ, luôn dễ nói chuyện hơn so với đang đói bụng.

Trong đĩa khác nhau đựng đồ gia vị khác nhau, có xì dầu, hạt tiêu, gừng... Phần lớn là đồ gia vị mà Chu Phàm không nhận ra.

Lão nhân có lúc chỉ chấm một loại gia vị, có lúc lại chấm hai ba loại mới ăn, mỗi lần đồ ăn vào miệng, hắn luôn sẽ hơi híp mắt lại.

Lão nhân ăn chậm, nhưng thịt trên khay ngọc rất nhanh đã thấy đáy, cho đến khi chỉ còn lại một miếng, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Chu Phàm hỏi:

- Ngươi có muốn ăn không?

Lúc này Chu Phàm mới phát hiện mắt lão nhân là màu xám đục, giống như vòng xoáy đại dương, sâu không thấy đáy.

Chu Phàm lắc đầu, đối với thịt của sinh vật quỷ dị, hắn vẫn bảo trì sự dè dặt, lão nhân thần bí khó lường có thể ăn thứ này, nhưng không có nghĩa là Chu Phàm cũng có thể ăn, vạn nhất bên trong có kịch độc, vậy thì xong rồi.

Lão nhân thấy Chu Phàm không muốn ăn, hắn cũng không khuyên nữa, mà là gắp miếng thịt cuối cùng lên chấm gừng cay và dầu rồi mới ăn.

Sau khi ăn xong, lão nhân thở hắt ra, nói:

- Nể tình ngươi không quấy rầy ta dùng cơm, ngươi có thể hỏi ta một số vấn đề.

- Không biết lão tiên sinh xưng hô thế nào?

Chu Phàm khách khí hỏi.

Lão nhân vung tay, đĩa sứ trên bàn vuông hóa thành sương mù màu xám tản đi, sau đó mới chậm rãi nói:

- Ta vốn không có tên, ngươi có thể gọi là Khôi, cũng có thể gọi là Vụ, cũng có thể gọi là Huyết, thậm chí ngươi tùy tiện đặt cho ta một cái tên cũng không sao cả.

Không có tên?

Vì sao lại không có tên?

Khôi? Vụ? Là bắt nguồn từ khôi vụ (sương mù) à?

Huyết thì sao? Đến từ huyết cầu trên đỉnh đầu ư?

Trong đầu Chu Phàm hiện lên mấy ý tưởng, trên mặt hắn lại mang theo vẻ tôn kính tiếp tục nói:

- Thì ra là Vụ lão tiên sinh, Vụ lão tiên sinh, xin hỏi đây là đâu?

- Ngươi trực tiếp gọi ta Vụ thôi là được rồi, đừng thêm lão tiên sinh gì cả.

Vụ ngồi xuống, khi hắn ngồi xuống, mấy dòng sương mù màu xám hội tụ, có thêm một cái ghế, hắn ngồi trên ghế, nói:

- Về phần đây là đâu?

Vụ tạm dừng một chút mới lắc đầu nói:

- Ta cũng không biết, nó chắc cũng không có tên, có điều nếu ngươi cảm thấy không có tên thì không thoải mái, vậy ngươi có thể gọi nó là Khôi Hà Không Gian (không gian sông xám).

- Khôi Hà Không Gian...

Chu Phàm nhắc lại ở trong lòng, hắn một mực nhìn lão nhân được mình gọi là 'Vụ' này, đáng tiếc từ đầu tới cuối, mặt lão nhân thủy chung hờ hững, khó có thể nhìn ra được nhiều thứ hơn.

- Vụ, vì sao ta lại xuất hiện ở đây?

Chu Phàm hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất, hơn nữa hắn nghe theo ý kiến, sửa lại xưng hô.

Chu Phàm hiểu, đối phương đã nói như vậy, cứ xưng hô trực tiếp là thích hợp hơn.

- Sao ta biết được?

Vụ cười lạnh một tiếng nói,

- Đám người các ngươi xuất hiện ở đây, cũng không phải do ta.

- Chúng ta?

Chu Phàm nhạy bén bắt giữ được từ ngữ mấu chốt trong miệng Vụ, điều này chứng tỏ hắn tuyệt đối không phải người đầu tiên xuất hiện trên thuyền này.

- Được rồi, ngươi hỏi nhiều quá.

Vụ lộ ra một chút không vui,

- Ngươi là người lên thuyền lần này, như vậy ta có một số lời cần nói với ngươi.

Chu Phàm không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.

- Ngươi chỉ có thể làm ba chuyện ở trên thuyền này, chuyện thứ nhất là câu cá.

Vụ vung tay lên, sương mù mỏng manh dập dềnh, trên bàn gỗ vuông bỗng nhiên có thêm bảy chiếc cần câu.

Bảy chiếc cần câu có màu sắc khác nhau, phân biệt là đen, tím, xanh, đỏ, vàng, trắng, xám.

- Chuyện thứ hai là nhảy thuyền, chuyện thứ ba là không làm gì, đến giờ thì ngươi có thể trở lại thế giới của mình.

Vụ nhìn về phía Chu Phàm hỏi:

- Hiện tại ngươi muốn câu cá không?

- Vì sao muốn ta câu cá?

Chu Phàm nhíu mày hỏi.

- Không phải ta muốn ngươi câu cá, mà là ngươi muốn câu thì câu.

Trên mặt Vụ lộ ra một nụ cười quỷ dị,

- Câu hay không câu thì tự ngươi chọn, ngươi đã ở trên chiếc thuyền này, ta sẽ không bức ngươi làm gì.

Chu Phàm hỏi:

- Vậy câu cá thì sẽ như thế nào?

- Nơi này luôn cân bằng, câu cá thì ngươi sẽ nhận được một vài thứ, cũng sẽ mất đi một vài thứ.

Vụ chậm rãi nói,

- Có điều lần đầu tiên câu cá, nó xem như là tặng miễn phí, ừm, cũng không thể nói là miễn phí, dẫu sao ngươi có thể đi vào đây đã phải trả giá đắt trước rồi.

- Sẽ nhận được gì? Lại sẽ mất đi gì?

Tim Chu Phàm đột nhiên đập mạnh, hỏi,

- Ta trước khi tới đây đã mất đi thứ gì?

- Ba câu hỏi này quá phức tạp ta không muốn trả lời, nếu ngươi muốn biết, tự mình nghĩ biện pháp đi.

Vụ lắc đầu nói.

- Trước khi ta tới đây đã mất đi thọ mệnh của ta à?

Chu Phàm bỗng nhiên mở miệng hỏi, hắn còn lại mấy năm thọ mệnh, có lẽ có liên quan tới nơi này.

Cặt mắt xám của Vụ có chút kinh ngạc nhìn Chu Phàm, hắn cười nói:

- Để ngươi đoán được rồi, đúng là thọ mệnh, ngươi trả giá một lượng lớn thọ mệnh mới có thể đi lên được chiếc thuyền này.

- Quả nhiên là vì điều này.

Vẻ mặt Chu Phàm lạnh lùng nói:

- Vậy có biện pháp nào lấy lại thọ mệnh của ta không, rời thuyền có được không.

Có trời mới muốn đi lên con thuyền quỷ dị này, nếu có thể lấy lại thọ mệnh, Chu Phàm tuyệt đối không muốn ở lại đây.

Sắc mặt Vụ bình tĩnh nói:

- Thọ mệnh là không thể thu hồi, ít nhất ta không thể làm được cho ngươi, ngươi muốn rời thuyền cũng chỉ có thể nhảy xuống, đây là chuyện thứ hai ta nói.

- Nếu nhảy thuyền thì ta sẽ thế nào?

Chu Phàm nhìn hàng rào bảo vệ ở mép thuyền, hỏi.

- Không biết.

Vụ nhìn mặt sông sương mù phiêu đãng, cười cười,

- Nhảy thuyền cũng có vài người rồi, có điều về sau ta không gặp lại bọn họ nữa, cho nên ta cũng không biết sẽ như thế nào?

Không biết...

Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, hắn nhớ tới hắc ảnh tuần tra qua lại ở dưới đáy sông, nhảy thuyền tuyệt đối không phải một lựa chọn tốt.

Chu Phàm muốn hỏi tiếp, chỉ là Vụ đột nhiên nói:

- Thời gian của ngươi đã đến, vậy lần sau gặp lại đi, có điều đừng chết nhé, một khi chết rồi thì không thể gặp lại nữa đâu.

Một trận trời đất quay cuồng, Chu Phàm lúc lắc đầu, khi hắn lại mở mắt, đã quay về thế giới hiện thực.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)