Tuổi của Trứu Thâm Thâm chỉ lớn hơn Chu Phàm mấy tuổi, trong mắt hắn lộ ra vẻ không phục, hắn có chút lạnh lùng nói:
- Không biết hiện tại khí lực của Chu đội trưởng là bao nhiêu cân?
La Liệt Điền cũng vội vàng nói:
- Không phải cố ý mạo phạm, nhưng trận đánh này đối với chúng ta mà nói là rất quan trọng, chúng ta luôn phải chọn một người khí lực lớn nhất, Chu đội trưởng ngươi nói một chút xem khí lực của ngươi là bao nhiêu? Khí lực của ta là ba ngàn cân.
Trứu Thâm Thâm nói:
- Ta khoảng năm ngàn cân.
Lỗ Khôi thở dài nói:
- Ta vốn là hơn sáu ngàn tiếp cận bảy ngàn cân, nhưng lần này bị thương không nhẹ, có thể sử ra ba ngàn cân khí lực đã tốt lắm rồi.
Đối với chất vấn của Trứu Thâm Thâm và La Liệt Điền, Chu Phàm không để ý, hắn chỉ cười cười nói:
- Vậy hay là để ta đi, khí lực của ta khoảng hơn bảy ngàn cân.
Chu Phàm vẫn nói thấp khí lực của mình một chút, nếu không nói ra một vạn sáu ngàn cân, đúng là một con số quá kinh thế hãi tục.
Nhưng cho dù là như vậy, tất cả người trong phòng đều hít một hơi lạnh, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bước vào Lực Khí Cao Đoạn thì cũng thôi, còn có khí lực bảy ngàn cân, thiên phú này thật sự quá tốt, chẳng trách có thể có được sự coi trọng của Yến Quy Lai đại nhân.
Chu Phàm nói khí lực của hắn lớn như vậy, cái này không ai không đồng ý, cũng không người ngốc nghếch lại nghi ngờ khí lực của Chu Phàm không được như thế, dẫu sao loại chuyện này nói dối cũng không có lợi ích gì.
Lỗ Khôi cười ha ha nói:
- Chu đội trưởng có bảy ngàn cân khí lực, vậy trận này chúng ta mười phần chắc chín rồi, chúng ta ra ngoài thử bọn họ, đừng khiến bọn họ đợi lâu.
Lỗ Khôi nói như vậy, là vì Lực Khí Đoạn của hắn vốn đã mạnh hơn người khác rất nhiều, kết quả Chu Phàm còn nhiều hơn hắn một ngàn cân, hắn không tin Mãng Ngưu Thôn có người nào so được với Chu Phàm!
Chỉ cần thắng trận này, loại đánh nhau hợp thôn này, là mỗi ngày một trận, trận Bạo Phát Đoạn ngày mai, bọn họ có lẽ sẽ thua, nhưng đến ngày thứ ba, thương thế của Lỗ Khôi chắc có thể khỏi hơn nửa, hỗn đấu ba người đối ba người chưa chắc đã thua, bọn họ vẫn có cơ hội.
Mọi người đi ra, ba võ giả Mãng Ngưu Thôn đang đứng ở dưới Vệ Cổ, bọn họ nhìn đám người Chu Phàm đi tới.
Trung niên đáng khinh dáng người thấp bé cười nói:
- Kỳ thật ta cảm thấy loại đánh nhau này là có ý nghĩa, kết cục sớm đã được định trước, việc gì phải đánh nhau mà làm tổn thương tới hòa khí của hai thôn và lãng phí thời gian của chúng ta?
Lỗ Khôi không để ý đến nam tử này, hắn chỉ nhìn về phía nam tử mặt sẹo nói:
- Chúng ta dựa theo quy củ của Thiên Lương Lý mà làm, mời các ngươi đưa ra huyền tệ đã chuẩn bị.
Nam tử mặt sẹo này là chính đội trưởng đội tuần tra của Mãng Ngưu Thôn Nghiêm Long Cầm, hắn lạnh lùng nhìn người trung niên bên cạnh.
Người trung niên đó hừ lạnh một tiếng, hắn từ trên người cởi xuống một túi tiền ném cho Lỗ Khôi.
Lỗ Khôi mở túi tiền, kiểm tra, trong túi tiền đựng năm trăm huyền tệ.
Thôn mạnh có thể khởi xướng khiêu chiến hợp thôn với một thôn thực lực suy yếu, nhưng cũng không phải không trả giá, một khi thôn mạnh thua, vậy phải trả năm trăm huyền tệ.
Năm trăm huyền tệ đối với bất kỳ một thôn nào cũng không phải một khoản tiền nhỏ.
Lỗ Khôi kiểm kê huyền tệ một chút, sau đó giao năm trăm huyền tệ cho Hoàng phù sư.
Trọng tài khiêu chiến hợp thôn là hai vị Phù Sư của thôn yếu, khoản tiền này nếu Tam Khưu Thôn thua thì phải trả lại cho Mãng Ngưu Thôn, thắng thì đương nhiên là rơi vào túi tiền của Tam Khưu Thôn.
Mãng Ngưu Thôn cũng không sợ hai vị Phù Sư trong lúc luận võ sẽ động tay chân gì, bởi vì luận võ thắng thua là chuyện rất hiển nhiên, thua chính là thua, thắng chính là thắng, muốn ăn gian cũng khó.
Sau khi Hoàng phù sư thu hồi túi tiền, hắn trầm giọng nói:
- Trận đầu Lực Khí Đoạn đối Lực Khí Đoạn, không cho phép sử dụng thủ đoạn bùng nổ, phù lục, binh khí, chỉ tay không luận võ, có thể đả thương người, nhưng không thể hạ tử thủ, đã hiểu chưa?
- Hiểu rồi.
Lỗ Khôi và Nghiêm Long Cầm đều đồng thanh đáp.
Mao phù sư nói tiếp:
- Vậy mời võ giả của hai bên lên đài, nhớ kỹ, trước lúc luận võ, chỉ có ta và Hoàng huynh có thể xuất thủ ngăn cản, võ giả khác của hai bên ai xuất thủ coi như bên đó thua.
- A Huy, nhanh gọn một chút.
Nghiêm Long Cầm nhìn về phía nam tử thanh niên ở bên cạnh, lạnh lùng nói.
- Yên tâm đi, Long thúc.
Trên mặt A Huy lộ ra nụ cười thoải mái, hắn tiến lên trước một bước,
- Tam Khưu các ngươi ai tới? Là Lỗ đội trưởng à?
A Huy nhìn về phía Lỗ Khôi, nếu Lỗ Khôi ở thời kỳ toàn thịnh, có lẽ hắn còn có chút lo lắng mình không thể thắng được, nhưng ngay cả hắn cũng có thể nhìn ra, sắc mặt Lỗ Khôi có chút tái nhợt, hiển nhiên là bị thương vẫn chưa khỏi.
Trong mắt Lỗ Khôi có chút kinh ngạc, hắn không có quá nhiều ấn tượng đối với thanh niên này, hắn vốn cho rằng sẽ là Nghiêm Long Cầm tự mình lên đài, hắn nhớ rõ cực hạn khí lực của Nghiêm Long Cầm là tiếp cận sáu ngàn cân, nhưng Nghiêm Long Cầm để thanh niên tên là A Huy này niên lên đài, chẳng lẽ khí lực của thanh niên này là còn lớn hơn Nghiêm Long Cầm à?
Trên mặt Lỗ Khôi xuất hiện một tia lo lắng.
Chu Phàm lại đi tới nói:
- Đối thủ của ngươi là ta.
- Ngươi?
Trên mặt A Huy lộ ra vẻ khinh miệt, xem ra Tam Khưu Thôn thật sự hết người rồi, không ngờ phái ra một thiếu niên như vậy, cũng không biết đã bước vào Lực Khí Cao Đoạn chưa?
Những người còn lại đều tản ra, nhường ra không gian cho Chu Phàm và vị A Huy này.
A Huy xoay xoay cổ tay hai bên, hắn cười lạnh nói:
- Long thúc bảo ta thắng nhanh gọn một chút, vậy đừng trách ta quá dùng sức.
Chu Phàm không nói gì, hắn chỉ bình tĩnh nhìn đối thủ.
A Huy thấy Chu Phàm không nói gì, trong lòng giận dữ, lao nhanh tới gần, một quyền hung hăng đánh tới ngực Chu Phàm.
Quyền này của hắn toàn lực đánh ra, quyền đầu phát ra tiếng gió vù vù.
Nam tử trung niên đáng khinh ở bên cạnh Nghiêm Long Cầm nhìn thấy vậy, khóe miệng nhếch lên, trận của A Huy này Mãng Ngưu Thôn bọn họ nhất định sẽ thắng, bởi vì tuy A Huy còn trẻ tuổi, nhưng lại là võ giả có khí lực lớn nhất của Mãng Ngưu Thôn bọn họ, khoảng sáu ngàn năm trăm cân.
Đương nhiên cân nhắc đến khí lực của Tam Khưu Thôn Tam Khưu Thôn có hơn sáu ngàn cân, trước khi đến, bọn họ đã cho A Huy dùng dược vật có thể khiến khí lực tăng trưởng trong ngắn ngủi, hiện tại khí lực của A Huy đã có bảy ngàn cân!
Cho dù là Lỗ Khôi không bị thương, Mãng Ngưu Thôn bọn họ cũng có xác suất đại khái chiến thắng, huống chi là một hạng người vô danh không tên tuổi, làm sao có thể là đối thủ của A Huy?
Chỉ thấy nụ cười ở khóe miệng nam tử trung niên này còn chưa hoàn toàn lộ ra, đã triệt để cứng đờ, bộ dạng muốn cười lại không cười được đó trông rất là buồn cười.
Mắt hắn co rút lại, có thể nhìn thấy rõ ràng võ giả thiếu niên của Tam Khưu Thôn chỉ vươn tay ra nhẹ nhàng bâng quơ đỡ một quyền uy mãnh của A Huy.
Không trung phát ra tiếng nổ vang chưởng va chạm, tất cả điều này cho thấy quyền này của A Huy không phải không có lực lượng.
Nhưng tình cảnh trước mắt lại quỷ dị như vậy, thế vẫn chưa hết, tay võ giả thiếu niên đó nhanh chóng tóm lấy quyền đầu của A Huy, dùng sức hất ra ngoài.
A Huy tựa như rối gỗ bị người ta ném bay lên, hắn bay ra xa ba trượng mới đập xuống đất lăn đi, lăn tới hơn mười vòng hai mươi vòng mới ngừng lại.
Toàn thân A Huy đã dính đầy bụi bặm, không thể đứng lên.
Đây chỉ là chuyện trong nháy mắt, toàn trường yên lặng không tiếng động, những người bàng quan không ai ngờ luận võ vừa bắt đầu lại diễn biến thành cục diện như vậy.
Chu Phàm ôm quyền với hai vị võ giả của Mãng Ngưu Thôn, bình tĩnh hỏi:
- Đủ nhanh gọn chưa?