Thương lượng xong chuyện cụ thể, lại an bài nhân viên tuần tra tương ứng, tất cả giải tán.
Chu Phàm lại đi thăm Sầu Hầu bị thương, cánh tay trái của Sầu Hầu đã không còn, nhưng may mà thương thế ổn định, xem như nhặt về được một cái mạng.
Không bao lâu sau, người trong thôn tới đưa người bị thương hoặc đã chết đi.
Trương Mộc Tượng tới, hắn thấy Sầu Hầu mất tay trái, trên mặt lộ ra vẻ bi thương, có điều ít nhất thì vẫn giữ được tính mạng, hắn lập tức thu liễm tâm tình, nói vài câu với Chu Phàm rồi cùng thê tử đưa Sầu Hầu về.
Chu Phàm thở dài một hơi, nếu lúc ấy hắn ở đó, có lẽ Sầu Hầu sẽ không sao.
Có điều Trương Mộc Tượng không trách Chu Phàm, dẫu sao gia nhập đội tuần tra, trước nay sinh tử tự chịu, hắn cũng biết Chu Phàm đã tận lực giúp Sầu Hầu, hắn đương nhiên sẽ không trách Chu Phàm.
Nhưng trong lòng Chu Phàm chung quy vẫn có chút áy náy, hắn thu liễm tâm tình xoay người đi tuần tra, trong võ giả trong võ giả thôn chỉ có hắn không bị thương, phải đảm đương trọng trách tuần tra.
Đến lúc chạng vạng, Trứu Thâm Thâm nghỉ ngơi đủ đến thay cho hắn.
Chu Phàm làm công tác giao nhận với Trứu Thâm Thâm, mới về trong nhà.
Cha mẹ ở trong nhà đã sớm biết tin tức bình an của Chu Phàm, nhưng cho tới khi nhìn thấy người mới yên tâm của, lại than thở một trận về chuyện Sầu Hầu mất tay.
Dẫu sao quan hệ của nhà Sầu Hầu và nhà bọn họ cũng rất thân thiết.
Hai người Chu Nhất Mộc cũng không nói nhiều, mà là bảo Chu Phàm ăn cơm nghỉ ngơi.
Khi ăn cơm, Tiểu Liễu tới, nhưng nàng không vào nhà, mà là đứng ở ngoài cửa gọi Chu Phàm một tiếng.
Phu phụ Chu Nhất Mộc cũng biết Tiểu Liễu chắc là có chuyện muốn nói với Chu Phàm, cũng không kiên trì bảo nàng vào nhà.
Chu Phàm đi ra, hắn nhìn thiếu nữ thanh tú tay cầm đèn lồng giấy vàng, ôn hòa cười nói:
- Sao ngươi lại tới đây?
Tiểu Liễu thấp giọng nói:
- Hôm nay rất nguy hiểm, nghe nói ngươi trở lại, cho nên tới gặp ngươi một chút.
- Đa tạ quan tâm, ta không sao.
Trong lòng Chu Phàm nổi lên một tia gợn sóng, nhưng vẫn bình tĩnh nói.
Tiểu Liễu ngẩng đầu, sắc mặt kiên nghị nói:
- Bất kể ngươi có nguyện ý cưới ta hay không, ta đều là người của nhà ngươi.
Chu Phàm cảm thấy có chút đau đầu, nhưng hắn vẫn nói:
- Ta không thích ngươi, ngươi cũng không thích ta, việc hôn nhân của chúng ta cũng kết thúc rồi, xin ngươi đừng như vậy nữa.
Tiểu Liễu không đáp lại, chỉ nói:
- Ngươi không sao là tốt rồi, ta quay về.
Tiểu Liễu nói xong xoay người rời đi, Chu Phàm sợ nàng xảy ra chuyện, nói muốn đưa nàng về, nàng không muốn để Chu Phàm đưa về, nhưng dưới sự kiên trì của Chu Phàm, nàng không lay chuyển được, chỉ có thể để Chu Phàm đi theo bên cạnh nàng.
Khi sắp về nhà, Chu Phàm bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng khóc thút thít, Tiểu Liễu đã rơi lệ, nàng đang lau nước mắt.
- Sao lại khóc?
Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười chua chát,
- Là ta có lỗi với ngươi.
- Không liên quan tới ngươi.
Tiểu Liễu nói khẽ:
- Kỳ thật hôm nay ta nghĩ rất nhiều, ta là thê tử của ngươi, khi ngươi gặp phải nguy hiểm, ta chỉ có thể ngồi ở nhà chờ tin tức của ngươi truyền đến, bỗng nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, nghĩ một chút liền khiến nước mắt rơi xuống.
- Ta vẫn muốn gia nhập đội tuần tra, đồng sinh cộng tử với ngươi...
Sắc mặt Chu Phàm trở nên ngưng trọng, hắn gấp giọng nói:
- Tiểu Liễu, ngươi không thể có loại suy nghĩ này, một nữ hài tử như ngươi đến đội tuần tra, vậy khẳng định là không được...
- Ta biết, ta chỉ là nghĩ một chút mà thôi, nếu đi nói không chừng còn có thể hại ngươi.
Tiểu Liễu cúi đầu ôn nhu nói,
- A Phàm, ngươi thay đổi rất nhiều.
Chu Phàm trầm mặc không nói gì, vấn đề này hắn cũng không biết nên trả lời thế nào.
- Ngươi đáp ứng ta, ngàn vạn lần đừng chết.
Tiểu Liễu giơ đèn lồng lên, để trước mặt Chu Phàm, dường như muốn nhìn rõ mặt hắn.
Chu Phàm nhìn ánh đèn vàng ấm chiếu lên mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Mặt Tiểu Liễu ửng đỏ,
- Đến nhà ta rồi, nếu để mẹ ta thấy ngươi, kiểu gì cũng mắng ngươi một trận.
Tiểu Liễu cầm giấy vàng giấy vàng, bước nhanh đi.
Chu Phàm thấy Tiểu Liễu vào sân, mới yên tâm xoay người rời đi.
Chu Phàm về tới trong nhà liền cảm thấy mỏi mệt, nhưng vẫn kiên trì hoàn thành tu luyện Phốc Thực Tứ Thức và Viêm Dương Khí, sau đó mới trở về ngủ.
Lại tiến vào Khôi Hà Không Gian, Vụ ngồi trước bàn vuông, trên bàn đặt một lò lửa lớn, trong lò lửa là một tảng đá đã nung đỏ.
Hắn một tay cầm dao mỏng, cắt Hồn Ngư trên khay ngọc thành từng miếng, đặt lên trên tảng đá nướng ăn.
Đối với các loại cách ăn của Vụ, Chu Phàm đã nhìn quen rồi.
Vụ vừa ăn cá vừa nói:
- Không ngờ ngay cả Hắc Oán Quái Quyệt cũng để ngươi giết rồi.
- Nếu không giết Quỷ Nghênh Thân, ta cũng không về được.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười thản nhiên,
- Ta quan tâm hơn là, ta làm thịt Hắc Oán, sẽ có bao nhiêu sâu xám?
Vụ tiếp tục ăn cá, nhưng trước người Chu Phàm lại có sương mù ngưng tụ, quả cầu lưu ly đựng sâu xám hiện ra ở trước mắt hắn.
Chu Phàm tập trung nhìn vào, trong quả cầu lưu ly có bốn con sâu xám.
Chu Phàm nhìn bốn con sâu xám chậm rãi du đãng, trong lòng hắn chỉ cảm thấy lạnh toát, giết chết Huyết Du có hai sâu xám, kết quả giết Hắc Oán cao cấp hơn Huyết Du nhiều như vậy lại chỉ có bốn con sâu xám?
Thế này cũng quá keo kiệt rồi, có điều rất nhanh Chu Phàm ơ một tiếng, hắn cảm thấy bốn con sâu xám trong quả cầu lưu ly dường như có gì có khang khác?
Rất nhanh hắn liền nhìn ra, bốn con sâu xám này là lớn hơn những sâu xám lúc trước.
Vừa rồi hắn nhất thời không phát giác, là vì quả cầu lưu ly trước kia một mực cách hắn quá xa, những sâu xám đó lại quá nhỏ, cho dù lớn hơn mấy lần, cũng không lớn hơn được bao nhiêu, cho nên hắn mới nhất thời không nhìn ra.
- Vụ, những sâu xám này có phải khác với trước kia không?
Chu Phàm vội vàng hỏi.
- Đương nhiên là khác với trước kia rồi, hiện tại một con sâu xám trong quả cầu lưu ly tương đương với bốn con trước kia.
Vụ cũng không ngẩng đầu lên nói.
Một con tương đương với bốn con trước kia, vậy chính là nói lần này giết Hắc Oán hắn đã có được mười sáu con sâu xám, thu hoạch phong phú này quả thực vượt xa tưởng tượng của Chu Phàm.
Chu Phàm vội vàng hít sâu một hơi, khiến mình bình phục lại tâm tình một chút, vậy chính là nói loại sâu xám này một con tương đương với một mồi câu.
Cho dù hiện tại thuyền ở chỗ này cần số sâu xám nhiều hơn, nhưng hắn cũng có thể câu bốn lần.
Chu Phàm nhìn Vụ xụ mặt, trong lòng hiểu được, hiện tại chắc tâm tình của Vụ rất không tốt, dẫu sao mình có nhiều mồi câu như vậy, hắn còn muốn áp bức thọ mệnh của mình, vốn là không dễ dàng nữa.
Đương nhiên Chu Phàm cũng không tìm chết mà đi châm biếm Vụ.
Chu Phàm rất nhanh liền đề xuất muốn câu cá, Vụ vẫy vẫy tay, cần câu xuất hiện ở trước bàn.
Chu Phàm nhìn cần câu bảy màu, lần này hắn không lựa chọn cần câu xám đậm, mà là trước tiên cầm lấy cần câu đen xì.
Hắn phải mau chóng câu lên công pháp Bạo Phát Đoạn cực phẩm, trải qua chuyện hôm nay, hắn phát hiện mình vẫn quá yếu, hắn có thể thắng bản thể của Quỷ Nghênh Thân, thắng quá may mắn quá gian nan.
Nếu không có đội tuần tra ngăn cản người giấy, nếu không có bọn Lỗ Khôi, nếu không có Lợi Kim Phù, hôm nay hắn căn bản không thể thắng được.
Nếu lần sau lại có quái quyệt cấp Hắc Oán tới đây, vậy hắn sợ rằng khó có thể ngăn cản được nữa.
Chỉ có bước vào Bạo Phát Đoạn, tốc độ khí lực của hắn dựa vào bùng nổ đề thăng, như vậy chỉ dựa vào bản thân cũng có thể đối kháng với Hắc Oán Quái Quyệt.
Hắn cần phải câu lên công pháp cực phẩm của Bạo Phát Đoạn.
Chu Phàm vung cần câu đen xì ra.