- Để ta hủy nó.
Mao phù sư bước dài nhảy lên, bàn tay kèm theo Diễm Chưởng Phù của hắn vỗ tới nóc kiệu hoa đen.
Ngay khi tay hắn sắp chạm tới nóc, một bàn tay cần trắng mục từ trong mành đột nhiên vươn ra vỗ tới Mao phù sư.
- Cẩn thận.
Sắc mặt Hoàng phù sư khẽ biến, hô lên.
Nhưng Chu Phàm sớm đã có dự đoán, đao của hắn khi Hoàng phù sư vừa hô lên đã nhanh chóng bổ ra.
Đao quang đen bóng bổ về phía bàn tay trắng mục.
Tay trắng nhanh chóng phóng to, vỗ tới trực đao.
Ầm.
Bàn tay này không ngờ vỗ cho đao của Chu Phàm quay về, Mao phù sư bị đao vỗ về ngăn cản, hắn nhanh chóng rút tay về.
Chu Phàm cũng theo đó lui về phía sau mấy bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn kiệu hoa đen.
Mọi người không nghĩ nhiều, bọn họ chỉ cho rằng Chu Phàm phản ứng khá nhanh, kỳ thật bọn họ không biết, Chu Phàm đã từ chỗ Vụ biết được rất nhiều tin tức về Quỷ Nghênh Thân.
Trong kiệu hoa đen truyền ra tiếng khóc thê lương trầm thấp của nữ tử.
Tiếng khóc khiến trong lòng người ta sợ hãi.
- Đều cẩn thận một chút, đây sợ rằng mới là bản thể của Quỷ Nghênh Thân.
Hoàng phù sư trầm giọng nói.
Bốn người đều lui về phía sau mấy bước, chăm chú nhìn vải mành màu đen đó.
Mấy người giấy cũng chỉ là trình độ Hắc Du, đương nhiên không phải thực lực chân chính của Quỷ Nghênh Thân, sợ rằng bên trong mới là bản thể.
Vải mành mở ra, nàng từ trong kiệu đi xuống.
Nàng đầu đội mũ phượng, mặt che khăn đỏ, vai quàng khăn, thân trên mặc áo đỏ thêu hoa văn vàng, dưới mặc quần dài dỏ ống rộng, trên chân là một đôi giầy thêu đỏ.
Tân nương vui mừng lại khóc hu hu, từ dưới khăn đỏ chảy ra từng giọt máu đỏ tươi.
Chu Phàm biết đây chính là tân nương, bản thể của Quỷ Nghênh Thân mà Vụ đề cập tới.
Giết nó, vậy tất cả đều kết thúc!
Trực đao Trong tay Chu Phàm không chút do dự bổ ra, thân đao ở trong không khí nhanh tới chỉ có thể nhìn thấy một tia tàn ảnh.
Tân nương than khóc vươn tay phải ra.
Ầm một tiếng, trực đao của Chu Phàm bị tay phải của tân nương tóm lấy.
Khí lực một vạn năm ngàn cân cũng không thể khiến trực đao giãy ra khỏi tay phải giống như vòng sắt của tân nương, lực lượng của ngấn mực trên trực đao ùa vào tay phải của tân nương, tay phải trắng mục bị cháy xì xì, bốc lên từng dòng sương khói màu trắng.
Nàng vẫn đang than khóc, không hề có ý buông tay.
Công kích của Lỗ Khôi và hai vị Phù Sư Hoàng, Mao cũng đến.
Thân thể của ba người đều bành trướng, chỉ là Lỗ Khôi thì bành trướng tứ chi, mà hai vị Phù Sư Hoàng, Mao thì toàn thân bành trướng.
Hai tay Hai vị Phù Sư Hoàng, Mao đều kèm theo Diễm Chưởng Phù, mà Lỗ Khôi cũng kèm Đạn Băng Phù lên trên trường mâu, trường mâu lờ mờ phát ra hàn khí.
Hai quyền đầu lửa đỏ cùng với một thanh trường mâu đều đánh tới trên người tân nương.
Tân nương không thể không buông tay phải đang nắm trực đao, hóa thành mị ảnh màu đỏ đánh với ba võ giả Bạo Phát Đoạn, tốc độ của nàng nhanh tới tuyệt luân, chống lại ba vị võ giả Bạo Phát Đoạn mà vẫn lờ mờ chiếm thượng phong.
Chu Phàm nhanh chóng lui về phía sau, hắn nhìn ngấn mực trên trực đao, chỉ là trong nháy mắt ngấn mực đã mất một nửa, hắn hừ lạnh một tiếng lại xông vào gia nhập chiến đoàn.
Bốn người một quái quyệt đánh nhau, trên mặt cỏ cuồng phong múa loạn, mặt đất bị giẫm ra từng hố đất lớn nhỏ không đồng nhất, vụn cỏ bay lên.
Quỷ tân nương bỗng nhiên phát ra một tiếng thét, nàng vừa thét lên, trong cơ thể tỏa ra sóng khí khó có thể tưởng tượng, đồng loạt bức cho bốn người Chu Phàm lui về phía sau.
Một trận loạn đấu, khăn đỏ trên mặt quỷ tân nương rơi xuống, trên gương mặt tái nhợt của nàng mọc đều mủ to bằng móng tay, giữa mủ và mủ có gân nối với nhau, tròng mắt trắng thuần không có con ngươi có huyết lệ không ngừng nhỏ xuống.
Nàng lại khóc hu hu.
- Giết nó.
Hoàng phù sư lại dán lên hai đạo Diễm Chưởng Phù rồi công tới.
Mao phù sư, Lỗ Khôi theo sát đằng sau.
Trong lòng bọn họ đều rất gấp, bởi vì Bạo Phát Đoạn chỉ bùng nổ trong nháy mắt, loại trạng thái này của bọn họ là không thể kéo dài quá lâu, một khi thời kỳ bùng nổ qua đi, bọn họ sẽ không đến mức suy yếu, nhưng trong thời gian ngắn là không thể bùng nổ thực lực, khi đó lại muốn giết quỷ tân nương cũng đã muộn rồi.
Trực đao của Chu Phàm kèm lên đạo Đạn Băng Phù đó, Viêm Dương Khí cũng lan ra, trên lưỡi đao bao phủ một tầng lửa khói.
Hiện tại hắn vẫn không thể sử dụng cự đao sau lưng mình, tốc độ của quỷ tân nương quá nhanh, hắn không thể theo kịp động tác của nàn, nếu tùy tiện lấy ra cự đao, khiến nàng có cảnh giác, lại muốn tìm được cơ hội thích hợp một kích giết chết nàng là rất khó khăn.
Hai bên xa xa truyền đến động tĩnh chém giết, bản thể của Quỷ Nghênh Thân ở chỗ bọn họ, vậy đang đánh với đội tuần tra chỉ có thể là những người giấy đó, nếu chỉ là người giấy, có hai võ giả dẫn dắt, trong nhất thời vẫn chưa đến mức bị đánh tan.
Trong lòng Chu Phàm có suy nghĩ như vậy, trực đao của hắn đã bổ chéo tới, phá giải một lần nguy hiểm cho Lỗ Khôi.
Tuy hắn không phải Bạo Phát Đoạn, nhưng cơ sở vững chắc, khí lực cao tới một vạn năm ngàn cân, so với Bạo Phát Đoạn của Lỗ Khôi cũng chỉ hơn được một chút, nếu không hắn đã sớm đánh chết tân nương rồi.
Đao pháp dưới sự thi triển của Truy Phong Thế lại rất mau lẹ, thỉnh thoảng có mấy đao chém được tới trên người quỷ tân nương, lại không thể bổ ra được áo đỏ đặc thù đó của nàng, nhưng cũng khiến nàng đau đến kêu oa oa.
Mấy lần nàng muốn giết chết Chu Phàm, nhưng Chu Phàm đều nhạy bén né được, ba người Lỗ Khôi lại không cho nàng cơ hội.
Quỷ tân nương này sức khỏe vô cùng, thân thể cấp Hắc Oán cứng cỏi hơn Thiết Phát Thú không biết bao nhiêu lần, nhất là tốc độ của nàng cực nhanh, cho dù là lấy một địch bốn cũng không rơi vào thế hạ phong.
Nhưng nàng càng đánh càng mạnh mẽ, nàng có chút bực bội, đột nhiên không để ý tới bất kỳ công kích nào đánh về phía nàng nữa, một thanh tóm lấy trường mâu đang đâm tới, đột nhiên kéo một cái.
Lỗ Khôi không kịp đề phòng, bị nàng kéo bay tới.
Cặp mắt đó của nàng nhìn chằm chằm Lỗ Khôi, đánh ra một chưởng.
Lỗ Khôi kinh hãi, dưới vội vàng, hắn chỉ có thể đánh tới một quyền.
Ầm.
Quyền chưởng chạm nhau, Lỗ Khôi bị đánh bay ra ngoài, va xuống mặt cỏ, lăn vài vòng.
Lúc này công kích của Chu Phàm và hai vị Phù Sư đều đánh vào trên người quỷ tân nương, phát ra tiếng keng keng, bình bịch.
Nàng bị đánh cho thân thể run lên mấy cái, nhưng rất nhanh lại thản nhiên như không dùng hai tay đánh về phía hai vị Phù Sư Hoàng, Mao.
Chu Phàm lui về phía sau mấy bước, hắn vội vàng liếc Lỗ Khôi ở xa xa, Lỗ Khôi nỗ lực ngồi dậy, miệng mũi đều là máu, hiển nhiên đã không còn sức tái chiến.
Chu Phàm cắn răng, hắn biết cứ tiếp tục như vậy, khẳng định là sẽ hỏng hết, cũng không bận tâm nhiều nữa, hắn cất đao vào vỏ, đột nhiên quát:
- Hai vị lão đại nhân, các ngươi nghĩ cách thay ta khống chế nó một lúc.
Chu Phàm nói xong đã cầm lấy Bạo Bồ Tửu bên hông, uống một ngụm.
Trong lòng hai vị Phù Sư Hoàng, Mao cười khổ không thôi, bọn họ không biết Chu Phàm muốn làm gì, nhưng muốn khống chế quái quyệt này một lúc, nói thì dễ mà làm mới khó.
Có điều bọn họ chỉ có thể tận lực mà làm.
Chu Phàm uống Bạo Bồ Tửu, tứ chi bát hải đều biến thành nóng bỏng, tay phải hắn cầm cự đao, vải trắng tuột xuống, lộ ra thân đao dày đặc phù văn màu vàng.
Viêm Dương Khí lan ra cự đao, bốc lên viền lửa.
Bang bang hai tiếng, hai vị Phù Sư Hoàng, Mao chẳng những không cản được quỷ tân nương, còn bị đánh bay ra ngoài.
Nhưng chỉ trong nháy mắt quỷ tân nương vỗ chưởng xong dừng lại, Chu Phàm đã bổ tới, hai chân hắn giậm trên mặt đất, tốc độ tăng vọt, đã tới trước người quỷ tân nương.
Cự đao vung ra, dùng tốc độ vô cùng nhanh chóng chém xuống.
Quỷ tân nương hú lên một tiếng, toàn thân nàng run rẩy, nàng có thể cảm nhận được chỗ đáng sợ của cự đao này, thân thể nàng di động sang bên.
Nhưng đã quá muộn rồi, lưỡi đao của cự đao có từng đạo kim tuyến nhỏ vụn hỗn loạn đã chém dứt cả cánh tay trái của nàng.
Máu đỏ tươi phun lên mặt cỏ.