Người đang không ngừng hội tụ trên doanh địa.
Không chỉ là nhân viên trực ngày, nhân viên trực đêm cũng đều được gọi về.
Tổng cộng sáu mươi bảy người, toàn bộ đứng dưới Vệ Cổ.
Chu Phàm nhìn những gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ đó, hắn rất nhanh liền quay đầu lại.
Hắn và năm người Hoàng phù sư đứng ở xa xa, thương lượng, sở dĩ là năm người, đó là La Liệt Điền cũng chạy tới.
- Đã đều quyết định muốn đánh, vậy nói một chút xem nên đánh thế nào?
Hoàng phù sư mở miệng trước.
Trong nhất thời không ai lên tiếng, trầm mặc một lúc, Lỗ Khôi nói:
- Mấy người chúng ta không biết gì về Quỷ Nghênh Thân, hi vọng nghe ý kiến của hai vị lão đại nhân trước.
Mao phù sư nhíu mày nói:
- Vừa rồi ta đã thương lượng một lúc với Hoàng huynh, Quỷ Nghênh Thân này là Hắc Oán Quái Quyệt, nhưng nó lại chia làm ba mươi hai đội ngũ rước dâu, hiện tại chẳng qua là hai loại phương án, thứ nhất chính là sáu người chúng ta tách ra, mỗi người dẫn một đội ngũ đi đối phó đội ngũ rước dâu, tiêu diệt từng đội, thứ hai chính là chúng ta tụ cùng một chỗ, tập trung công kích một đội ngũ rước dâu, rồi tiêu diệt lần lượt.
- Thực lực của mỗi đội ngũ rước dâu thế nào? Nếu công kích một đội trong đó, đội khác sẽ có phản ứng gì?
Trứu Thâm Thâm mở miệng hỏi.
Hoàng phù sư cười khổ nói:
- Thế gian này quái quyệt nhiều như vậy, chúng ta không thể biết hết được, hiểu biết của hai người chúng ta đối với Quỷ Nghênh Thân chỉ giới hạn ở những gì lúc trước đã nói với các ngươi, về phần công kích một đội ngũ rước dâu, kiệu hoa khác sẽ có phản ứng gì thì chúng ta cũng không biết.
Chu Phàm bỗng nhiên nói:
- Vậy chọn cách thứ hai đi, toàn bộ chúng ta tụ tập cùng một chỗ, trước tiên đối phó một đội ngũ rước dâu, xem phản ứng của nó, như vậy nếu gặp chuyện không may cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, nếu tùy tiện phân tán, rất dễ xuất hiện vấn đề không dự kiến được khác.
La Liệt Điền vội vàng nói:
- Ta tán thành cách nói của Chu đội trưởng, mọi người tập hợp cùng một chỗ an toàn hơn một chút.
An toàn là số một.
Lời nói của La Liệt Điền không có bất kỳ ai để ý tới, có điều ý kiến của Chu Phàm thì mọi người đều cân nhắc một chút, cảm thấy quả thật là phương pháp thứ hai ổn thỏa hơn.
Mao phù sư nói:
- Vậy dùng phương pháp thứ hai thử xem.
Mọi người lại thương lượng sách lược cụ thể một lúc, Hoàng phù sư lấy ra tám phù lục giấy vàng, nói:
- Đây là Đạn Băng Phù trung phẩm Hoàng cấp, dán lên trên binh khí là được, các ngươi mỗi người hai đạo, sử dụng cẩn thận.
Mao phù sư lại xách túi vải dưới chân mình lên:
- Trong đây là Tiểu Diễm Phù, một đội viên hai đạo, phân phát xuống đi.
Đây mới là sự cường đại của Phù Sư, bọn họ có thể ở thời khắc mấu chốt cung ứng đủ phù lục cho thôn.
Tiểu Diễm Phù phát xuống, không nói bất kỳ lời hùng hồn nào, đối phó quái quyệt vốn chính là vận mệnh của đội tuần tra, đội tuần tra dưới sự dẫn dắt của bọn Chu Phàm yên lặng xuất phát.
Rất nhanh bọn họ đã tới bên cạnh Mạch Khuyên, nhìn một đội ngũ rước dâu.
Bốn người giấy đứng trước kiệu hoa đen vẫn đang thổi nhạc khí trong tay, thanh âm chói tai truyền vào trong tai truyền vào.
Dựa theo an bài ban đầu, Trứu Thâm Thâm dẫn theo đội viên trực ngày đi tới bên trái, mà La Liệt Điền thì dẫn theo đội viên trực đêm đi về phía bên phải.
Hai đội tuần tra Một trái một phải, là để cắt đứt khả năng đội ngũ Quỷ Nghênh Thân khác tới trợ giúp.
Về phần bốn người Chu Phàm, Lỗ Khôi, hai vị Phù Sư Hoàng, Mao thì phụ trách mau chóng thu thập đội ngũ rước dâu này.
Bốn người bọn Chu Phàm đứng ở ngoài ba trượng, nhìn đội ngũ rước dâu quỷ bị bọn họ lựa chọn.
- Để ta thử trước xem chúng là trình độ gì.
Lỗ Khôi bắt đầu kéo cung đặt tên, mũi tên trong tay hắn là kèm theo Tiểu Diễm Phù.
Cho dù Tiểu Diễm Phù chỉ là phù lục hạ phẩm Hoàng cấp, nhưng cũng không phải Tam Khưu Thôn có thể tùy ý lãng phí, nếu không để đội viên đội tuần tra cùng phóng ra phù tiễn, công kích kiệu hoa bằng mũi tên mấy lượt, như vậy khẳng định sẽ hữu hiệu hơn.
Lỗ Khôi buông tay, vù một tiếng, mũi tên rời cung mà ra, bắn nhanh tới người giấy tay cầm kèn.
Phốc một tiếng, mũi tên toàn thân tỏa lửa đỏ xuyên qua trán người giấy.
Nhưng chỉ để lại một lỗ tên ở trên trán người giấy, người giấy không bị phù lực của phù tiễn đốt cháy, nó vẫn thổi kèn trong tay, tên này không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì đối với nó.
- Hắc, quả nhiên có chút môn đạo.
Lỗ Khôi ném trường cung trong tay xuống, hắn cầm lấy trường mâu trong tay mình xông tới.
Trường mâu dài một trượng tám, hắn đã kèm lên hai đạo Tiểu Diễm Phù ở bên trên, phạm vi vung ra rất kinh người, hắn rất ít mang theo, chỉ có vào lúc thế này mới dùng vũ khí giữ nhà.
Trường mâu giống như gió xoáy màu lửa quét tới bốn người giấy, đều khoanh chúng vào.
Bốn người giấy cuối cùng cũng ngừng thổi, thân thể quấn giấy của chúng vòng vèo bồng bềnh, tránh trường mâu, đồng thời cũng lướt về phía Lỗ Khôi, nhạc khí trong tay chúng tách ra biến ảo, hóa thành kiếm giấy dài nhỏ.
Lỗ Khôi hét lớn một tiếng, hai tay run lên, trường mâu chấn động quét trái phải, nhưng thân thể của người giấy vặn vẹo giống như rắn, trường mâu bất kể là như thế nào cũng khó có thể quét trúng thân thể chúng.
Người giấy đã bay tới trước người Lỗ Khôi, chúng vươn tay trái đồng loạt nắm lấy trường mâu, trường kiếm ở tay phải đâm tới Lỗ Khôi, đồng thời há miệng táp về phía Lỗ Khôi, trong miệng toàn là gai đen nhỏ, trong gai đen dính hắc dịch.
Lúc này Lỗ Khôi nhìn thì chỉ có một cách là bỏ mâu lui về phía sau.
Nhưng hắn không phải chỉ có một mình, hắn phía sau có một đạo đao quang màu đen sáng lên.
Đao quang chém vào trên thân bốn thanh kiếm giấy, quét đứt kiếm giấy, tiếp tục bổ về phía người giấy.
Một người giấy bị chém thành hai đoạn, thân thể của ba người giấy còn lại thì uốn lượn né tránh đao quang đạo lăng này, chúng bay về phía sau.
Lỗ Khôi cũng thừa dịp này đâm trường mâu ra, đâm trúng một cánh tay trong ba người giấy, khiến cánh tay cháy rụi.
Không chỉ là ba người giấy đang lui về phía sau, bốn kiệu phu giấy cũng nâng kiệu hoa lui về phía sau.
Người giấy bị Chu Phàm xuất thủ chém thành hai nửa đã hóa thành một bãi nước mực.
Hai vị Phù Sư Hoàng, Mao nhìn Chu Phàm lưng đeo cự nhận cùng xông sát người giấy với Lỗ Khôi, ánh mắt bọn họ phần lớn là dừng ở trên trực đao có hoa văn màu đen.
Mao phù sư thấp giọng nói:
- Chu Phàm kèm lên gì trên trực đao thế?
Hoàng phù sư lắc đầu nói:
- Nhìn không rõ lắm, hình như là phù lục, có thể là Yến đại nhân tặng hắn.
Mao phù sư có chút hâm mộ.
Ba người giấy đó bị đánh cho liên tục lui về phía sau, bốn kiệu phu giấy buông kiệu hoa, chúng dùng tay thò vào trong thân thể của mình, từ trong cơ thể rút ra một cây trường côn giấy xông tới Chu Phàm và Lỗ Khôi.
Cho dù là bốn kiệu phu giấy gia nhập, nhưng trực đao trong tay Chu Phàm lại đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, kiếm côn trong tay người giấy bị chặt đứt, chỉ có thể liên tục tránh né.
Có điều đúng lúc này, hai bên trái phải truyền đến tiếng đánh nhau, hiển nhiên là đội tuần tra ở hai bên đã bị công kích.
Sắc mặt hai vị Phù Sư vốn đang nghĩ ngợi khẽ biến, bọn họ nhìn nhau, cũng xông tới đi hỗ trợ.
Vốn bảy người giấy đã không địch lại phải là dựa vào thân thể quỷ dị đẻ né tránh công kích, nhưng có hai vị Phù Sư hỗ trợ, không gian có thể tránh né của chúng lập tức bị thu nhỏ.
Không bao lâu sau đã bị bốn người Chu Phàm dùng thủ đoạn của mình xé thành mảnh giấy.
Người giấy vừa chết, bọn họ đều nhìn về phía kiệu hoa đen đó.