Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 117: Liệt điền

Chương Trước Chương Tiếp

La Liệt Điền khó chịu lớn tiếng tức giận mắng, không khiến người ta tức giận, xung quanh đàn tròn nghe thấy lời nói của hắn, không ít người trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, lo lắng cho tương lai của Tam Khưu Thôn.

- Đi thôi, biện pháp này đã không được, vậy không cần ở đây lãng phí thời gian nữa.

Trứu Thâm Thâm đứng sau lưng La Liệt Điền lạnh lùng nói,

- Hai vị lão đại nhân cũng chỉ cho ngươi ba canh giờ, nếu kéo dài lâu, chờ nó thành Huyết Oán, muốn lại liều chết cũng đã muộn rồi.

La Liệt Điền đứng lên, hắn đầu tiên là tỏ ý áy náy đối với những người tự nguyện hi sinh đang chờ, bảo bọn họ trở về, đồng thời tặng một số tiền cho mấy vị thôn lão dẫn đầu đứng ra.

La Liệt Điền lại lớn tiếng nói với người đang ở xung quanh đàn tròn chờ tin tức:

- Đã không gom đủ nhân số hi sinh, thôn lý cũng sẽ không bức bách các ngươi đi hi sinh, việc này chúng ta trở về mới nghĩ biện pháp, ở loại thời kỳ phi thường này, các ngươi đều về nhà chờ đi, đừng chạy loạn, nhất là đừng đến Mạch Khuyên của thôn, nếu không xảy ra chuyện cũng chỉ có thể tự mình chịu trách nhiệm. . .

La Liệt Điền dặn dò qua loa vài câu, hắn không để ý đến những thôn dân muốn hỏi chuyện này, cùng Trứu Thâm Thâm vội vàng rời khỏi đàn tròn.

Sau khi rời khỏi đàn tròn, La Liệt Điền thấy không ai đi theo, hắn kéo Trứu Thâm Thâm thấp giọng nói:

- Trứu đội trưởng, ta thất bạit rồi, vậy chỉ còn lại đội tuần tra đi liều mạng.

Trứu Thâm Thâm dừng chân nói:

- Không chỉ là đội tuần tra, còn có ngươi nữa.

Da mặt La Liệt Điền run lên một chút, nói:

- Cái này thì ta đương nhiên biết, ta là thôn chính mà, khẳng định phải theo đội tuần tra cùng đối kháng ngoại địch, có điều trước khi chịu chết, ta phải về nhà dặn dò một chút.

Ánh mắt Trứu Thâm Thâm có chút lạnh lùng, hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm La Liệt Điền

- Ngươi đừng hiểu lầm, không phải ta muốn chạy trốn, có điều một nhà già trẻ của ta, dù sao cũng phải trở về nói một câu, nếu ngươi lo lắng, có thể đi cùng ta.

La Liệt Điền lộ ra vẻ mặt đau khổ nói.

Trứu Thâm Thâm vẫn nghiêm mặt, hắn lắc đầu nói:

- Tự ngươi đi đi, ngươi muốn chạy trốn cũng có thể, nhưng ngươi phải gánh vác hậu quả chạy trốn.

Trứu Thâm Thâm nói xong quả nhiên không chút do dự bước đi, La Liệt Điền ngơ ngẩn ra đứng một lúc, hắn thở dài, bước về phía nhà mình, rất nhanh liền trở về đến trong nhà.

Hiện tại toàn bộ thôn đều biết đã xảy ra chuyện gì, La Liệt Điền vừa vào nhà, cả nhà hắn liền vây tới, bà nương (vợ), nhi tử lớn nhất mười bốn tuổi, nhị nữ nhi mười tuổi, tam nữ nhi bảy tuổi.

Trong phòng người duy nhất ngồi bất động là mẫu thân bảy mươi tuổi của hắn.

Bà nương của hắn gấp giọng nói:

- Liệt Điền, đã gom đủ ba mươi hai người chưa?

- Không gom đủ.

La Liệt Điền lắc đầu nói.

Trên mặt con cái và bà nương của hắn đều lộ ra vẻ hoảng sợ, bà nương của hắn hoang mang nói:

- Vậy hiện tại thôn lý định làm gì?

La Liệt Điền xụ mặt nói:

- Không gom đủ người, còn có thể làm gì? Chúng ta chỉ có thể liều mạng với quái quyệt.

- Phải liều mạng...

Bà nương của La Liệt Điền có chút ngây ra.

- Con.

Lão nhân thử đứng lên gọi.

La Liệt Điền vội vàng đi tới đỡ lão phụ nhân nói khẽ:

- Mẹ, ngươi đừng đứng lên, an vị đi.

Lão nhân năm xưa đi đứng đã không quá nhanh nhẹn, hiện tại rất ít đi lại, số tuổi thọ con người có lẽ rất dài, nhưng cũng không có nghĩa là cả đời bà có thể không bệnh không đau sống đến hết số tuổi thọ.

Lão nhân chỉ có thể ngồi xuống dùng hai mắt đục ngầu nhìn La Liệt Điền hiền lành nói:

- Còn thiếu bao nhiêu, nếu thiếu một, vậy đưa mẹ đi.

La Liệt Điền nghe thấy những lời này, vội vàng dùng tay tát mình hai cái, nói:

- Lão nương, xin ngươi đừng nói như vậy, cho dù con có bất hiếu tới mấy, cũng không thể đưa mẹ đi.

Lão nhân nắm lấy tay La Liệt Điền, bất mãn nói:

- Đang nói chuyện tử tế, tự đánh mình làm cái gì, mẹ là nghĩ như vậy, nói chung mẹ đã tới tuổi này rồi, sống sót cũng không còn nhiều tác dụng, là tự mình nguyện ý đi, cũng không phải ngươi bất hiếu, muốn đưa ta đi.

- Vừa rồi ta nghe bọn họ nói cần nhiều người như vậy, ngươi lại là thôn chính, phải làm gương tốt, đưa ta đi, bọn họ cũng không thể nói gì.

La Liệt Điền cười khổ ngắt lời:

- Mẹ, đây là chủ ý tồi, sao ta có thể để ngươi đi làm loại chuyện này, đừng nói thiếu rất nhiều người, cho dù thiếu một, ta thà để việc này thất bại, cũng sẽ không để lão nương đi.

La Liệt Điền không cho lão nhân nói nữa, hắn lại nhìn bà nương của mình do dự một chút, nói:

- Lát nữa ta phải tới bên đội tuần tra, việc này có thể có chút phiêu lưu, tài vật trong nhà để ở đâu thì ngươi đều biết rồi, chiếu cố tốt trong nhà.

Bà nương của La Liệt Điền nghe thấy những lời này, sợ tới mức toàn thân run lên một chút, nàng run giọng nói:

- Liệt Điền, hay là ngươi đừng đi.

Nàng đương nhiên cũng hiểu đây là đây là La Liệt Điền muốn liều mạng với quái quyệt có thể dẫn tới Vệ Cổ gõ vang đó, ở trong mắt nàng cũng chẳng khác gì chịu chết.

La Liệt Điền cười khổ nói:

- Cái này không phải do ta.

Bà nương của La Liệt Điền kéo La Liệt Điền đến nhà bên, không cho người thân tiến vào, mới mang theo vẻ nức nở nói:

- Trong thôn có nhiều người như vậy cũng không gom đủ ba mươi hai người, dựa vào cái gì mà để ngươi phải liều mạng thay những người đó? Liệt Điền, hay là chúng ta chạy đi, hiện tại đi luôn.

La Liệt Điền giận dữ nói:

- Hiện tại bên ngoài thôn đã bị quái quyệt bao vây, có thể chạy đi đâu? Vả lại với thế đạo bên ngoài, chạy đi rồi, sợ rằng cũng không khác gì chết.

- Ta cũng không muốn đi, nhưng có đôi khi không phải ngươi không muốn đi thì có thể không đi, làm thôn chính, nhận lương nuôi gia đình, hiện tại đã không cho ta được phép lùi bước, ta cũng không phải liều mạng vì thôn, mà là vì các ngươi.

- Nếu không tiêu diệt được quái quyệt đó, các ngươi cũng sẽ rất nguy hiểm...

Nữ nhân hơi cúi đầu, nàng cũng không biết nên nói gì.

La Liệt Điền trầm mặc suy nghĩ một chút nói:

- Vạn nhất chúng ta không giết được quái quyệt, mà ta cũng không quay về, ngươi dẫn theo hài tử và lão nương bỏ chạy đi, đừng ở lại nhà chờ chết, có thể trốn bao xa thì trốn bấy nhiêu xa, ta biết thế này rất khó cho ngươi, nhưng chỉ có thể như vậy.

Cho dù La Liệt Điền không thể tưởng tượng được người nhà sẽ chạy đi thế nào, bọn họ chạy rồi nên làm thế nào mới có thể sống sót.

Sắc mặt nữ nhân trắng bệch nhìn trượng phu của mình.

La Liệt Điền từ góc nhà lấy ra một cây búa, búa đã phủ kín gỉ sắt, đây là cha hắn lưu lại cho hắn, hắn vốn cho rằng cả đời mình cũng không cần dùng tới.

Hắn nhìn bà nương nhà mình, ra khỏi nhà bên.

Nhi tử mười bốn tuổi đang đứng ở bậc cửa nhìn hắn:

- Cha, ngươi là muốn giết quái quyệt à? Ta cùng đi với ngươi.

La Liệt Điền sầm mặt quát:

- Ngươi đi làm gì? Ta đi rồi, trong nhà chỉ có một nam đinh là ngươi, ngươi phải bảo vệ tốt bà, mẹ và muội muội, biết chưa?

Nhi tử không dám nói nữa.

La Liệt Điền đi đến chính sảnh, hắn buông búa, liên tục dập đầu ba cái nức nở nói với lão nhân trong sảnh:

- Mẹ, ta đi rồi, ngươi bảo trọng thân thể.

Trong lòng Bà lão cũng hiểu nhi tử là đi làm chuyện liều mạng, mắt đục ngầu của bà ươn ướt, lại lộ ra nụ cười nói:

- Đi đi, con, năm đó cha ngươi đặt tên cho ngươi, nhìn thư sinh trong thôn nói liệt thổ phong hầu, liệt điền làm nông, cha ngươi đó, hắn nói liệt thổ phong hầu phải dùng mạng đi liều, con người ta sống cả đời quan trọng nhất là được an ổn, cho nên gọi ngươi là Liệt Điền.

- Nhưng sống an ổn, không có nghĩa là ngươi sẽ không có dũng khí, ngươi đã dám đi tìm những quái quyệt đó liều mạng, vậy đừng sợ.

- Mẹ, ta nhớ kỹ.

La Liệt Điền gật đầu đứng lên, cầm lấy búa bước nhanh ra khỏi nhà.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)