Trừ trong vườn có việc nhà nông phải làm ra, Chu Nhất Mộc còn thay Chu Phàm tìm kiếm cái gọi là vật giữ mạng, hắn và Quế Phượng rất nhanh liền rời nhà đi làm.
Trong nhà chỉ còn lại Chu Phàm, hắn không đi làm gì cả, mà là đợi ở nhà, nghĩ lại tất cả chuyện phát sinh hôm qua và hôm nay, chuyện phát sinh trong hai ngày này thật sự quá nhiều, thậm chí hắn đã hai lần lâm vào trong nguy hiểm.
Vấn đề tuần tra năm ngày sau, chỉ còn lại bốn năm tuổi thọ... Những cái này đều là thực tại mà Chu Phàm phải đối mặt.
Chu Phàm đang nghĩ biện pháp giải quyết, nhưng bất đắc dĩ là hiểu biết của hắn đối với thế giới này quá ít, tạm thời tất cả chỉ có thể dựa vào lực lượng của người khác.
Đến lúc chạng vạng, phu phụ Chu Nhất Mộc trở về, cả nhà ăn xong cơm chiều, Chu Nhất Mộc lấy ra một chiếc đèn lồng giấy, lại dán Tiểu Đăng Phù lên trên một mặt của đèn lồng, mới đưa cho Chu Phàm.
Theo lý mà nói, Chu Phàm đã tính là khỏi rồi, Âm Quỷ chắc sẽ không đến nữa, nhưng vẫn phải đề phòng vạn nhất.
Chu Phàm xách đèn lồng, khi trời vẫn chưa hoàn toàn tối liền một mình đến nhà Lỗ Khôi.
Cả nhà Lỗ Khôi đang ăn cơm chiều, Chu Phàm gọi một tiếng, đứng chờ ở ngoài cửa.
Lỗ Khôi gọi Chu Phàm vào dùng cơm, Chu Phàm chỉ cười cười nói mình đã ăn ở nhà rồi.
Lỗ Khôi không nói gì.
Chu Phàm đợi khoảng mười lăm phút, nhà Lỗ Khôi ăn xong, hắn mới đi vào.
Lỗ Khôi phất phất tay, đuổi thê tử và hai đứa con bảy tám tuổi của mình về phòng.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn trong phòng, tia sáng vẫn có chút tăm tối.
Thân ảnh sau lưng Lỗ Khôi bị kéo dài dưới đất, hắn cười nói với Chu Phàm:
- Hoàn cảnh có chút ác liệt, A Phàm, ngươi cố gắng một chút, đúng rồi, A Phàm, ngươi có biết chữ không?
Chu Phàm khẽ nhíu mày, về vấn đề này hắn không biết trả lời thế nào, theo hắn quan sát được, hình như Tam Khưu Thôn không có trường tư thục, vậy đời trước chắc không biết chữ mới đúng, nhưng vì sao Lỗ Khôi lại hỏi như vậy?
- Sao? Không biết à?
Lỗ Khôi gãi gãi đầu,
- Ta nhớ ở tuổi này của các ngươi, hình như đều từng đọc sách với Lâm thư sinh trong thôn mà.
Lâm thư sinh? Thì ra đời trước từng đọc sách.
Chu Phàm nghe Lỗ Khôi nói vậy, vội vàng gật đầu nói:
- Biết một chút, nhưng chữ quá phức tạp thì chưa chắc đã nhận được.
- Vậy thì tốt, ngươi chờ một chút.
Lỗ Khôi nói một câu rồi xoay người đi vào phòng, rất nhanh hắn lại cầm một hộp gỗ màu đỏ đi ra.
Hộp gỗ rất đơn giản, không có hoa văn gì, nhưng Lỗ Khôi lại lộ ra bộ dạng rất quý giá, hắn mở hộp gỗ, bên trong để một quyển sách bìa đen.
Lỗ Khôi cầm sách đưa cho Chu Phàm nói:
- Ngươi xem đi, xem có thể đọc được bao nhiêu?
Chu Phàm nhận lấy sách, mở trang thứ nhất ra, hắn nhìn thể chữ, phát hiện là giống với thể chữ lệ mới triệt để yên tâm, nếu là chữ tiểu triện, vậy hai mắt hắn sẽ đen xì hoàn toàn xem không hiểu.
Thể chữ lệ tương tự với chữ phồn thể hiện đại, Chu Phàm vẫn có thể đọc được.
Nội dung trên sách rất phong phú, trừ văn tự tường tận ra còn có một vài đồ án động tác thân thể.
Đây là một quyển bí tịch công pháp tên là Hổ Hình Thập Nhị Thức, có điều ở lời nói đầu, dùng chữ cực nhỏ ghi rõ là bản sao.
Chu Phàm đang nghiêm túc đọc, Lỗ Khôi cũng không thúc giục, mà là kiên nhẫn chờ.
Đợi Chu Phàm ngẩng đầu không đọc nữa, Lỗ Khôi vội vàng hỏi:
- Xem xong rồi à? Hiểu được bao nhiêu?
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
- Chữ nên trong ta đều nhận ra, nhưng những kinh mạch huyệt vị thì ta không hiểu lắm.
- Lợi hại.
Lỗ Khôi giơ ngón cái,
- Không ngờ A Phàm ngươi lại nhận được nhiều chữ như vậy, về phần kinh mạch huyệt vị ta sẽ dạy ngươi, ngươi có thể đọc hiểu, vậy lợi ích đối với ngươi là rất lớn.
- Đáng tiếc, Lâm thư sinh hai năm trước đã chết rồi, bằng không có thể để hai tiểu hài tử nhà ta theo hắn học chữ, dù sao biết được một số chữ vẫn có lợi ích rất lớn.
Lỗ Khôi có chút tiếc nuối nói.
- Lỗ đội trưởng, vì sao ngươi lại nói với ta có thể đọc hiểu là có lợi ích rất lớn với ta?
Chu Phàm có chút khó hiểu nhìn bản công pháp bí tịch này.
- Ở nhà, cứ gọi Lỗ đại ca là được rồi, tuy ta gọi cha ngươi là Chu đại ca, nhưng kỳ thật tuổi của ta cũng không tính là lớn, chúng ta ai luận người nấy.
Lỗ Khôi cười nói:
- Về phần ngươi nói là có lợi ích gì? Lợi ích chính là ngươi đã đọc được chữ, vậy sẽ đi trên con đường chính xác nhất.
- Trên con đường chính xác nhất?
- Hổ Hình Thập Nhị Thức này là phương pháp luyện lực Thiên Lương Lý truyền xuống, chúng ta bình thường gọi là Lực Khí Đoạn của võ giả, nếu một khi thực sự nhập môn, vậy thì khí lực sẽ tăng mạnh.
Lỗ Khôi giải thích:
- Nhưng bởi vì chúng ta không biết chữ, cho nên tu luyện Hổ Hình Thập Nhị Thức có chút sai lệch, có một số người sau khi tu tập khí lực tăng trưởng không nhanh, là vì hắn có thể ở trên một số quan khiếu nào đó luyện không đúng.
Thiên Lương Lý mà Lỗ Khôi nói là mười tám thôn quản hạt bao gồm cả Tam Khưu Thôn ở trong.
- Luyện sai cũng có thể nhập môn, không tẩu hỏa nhập ma à?
Chu Phàm ngạc nhiên nói.
Lỗ Khôi ồ lên một tiếng nói:
- Ngươi từ đâu nghe được tẩu hỏa nhập ma?
Chu Phàm lập tức hơi sững sờ, chẳng lẽ công pháp trên đời này không có cách nói tẩu hỏa nhập ma, có điều hắn nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Lỗ Khôi, vội vàng cười khan nói:
- Hình như là nghe Lâm thư sinh kể một số cố sự mà biết được, có điều ta ngã bị thương ở đầu, cũng không nhớ được rõ có phải là hắn nói không, chỉ nhớ mang máng là có từ này.
- Luyện công tẩu hỏa nhập ma thì ta cũng có nghe người ta nói rồi, có điều đây là lời nói vô căn cứ.
Lỗ Khôi lắc đầu,
- Nếu ngươi tu tập Hổ Hình Thập Nhị Thức sẽ biết được, thứ này không liên quan gì tới đầu óc của ngươi cả, nó chỉ rèn luyện thân thể của ngươi, thế thì sao tẩu hỏa nhập ma được?
Chu Phàm nghe mà liên tục gật đầu, hắn có chút hiểu rồi, nói cách khác Hổ Hình Thập Nhị Thức là pháp môn rèn luyện nhục thân, bất kể tu luyện thế nào cũng không sao cả, khác biệt duy nhất chỉ là khí lực đạt được lớn hay nhỏ.
- Chỉ cần luyện chính xác nhất, nếu tố chất thân thể của ngươi không quá kém, vậy khí lực tăng trưởng chắc sẽ lớn hơn người thường rất nhiều.
Lỗ Khôi có chút hâm mộ nói:
- Đáng tiếc ta đã quen với các động tác trước đó, tùy tiện sửa đổi sẽ hại nhiều hơn lợi.
- Thì ra là như vậy.
Chu Phàm mặt lộ vẻ vui mừng nói.
- Ngươi trước tiên cứ làm quen với bốn thức đầu trong sách đã.
Lỗ Khôi nghiêm túc nói,
- Bởi vì động tác của ta chưa chắc đã là tiêu chuẩn, cho nên biện pháp tốt nhất là tự ngươi dựa theo sách mà luyện, huyệt vị kinh mạch không biết thì đều có thể hỏi ta, như vậy vẫn tốt hơn là ta dạy bừa cho ngươi nhiều.
- Vì sao là bốn thức đầu.
Chu Phàm vừa đọc sách vừa hỏi,
- Lỗ đại ca sợ ta tham nhiều ăn không tiêu à?
- Không phải giống như ngươi nói đâu, đó là bởi vì bốn thức đầu của Hổ Hình Thập Nhị Thức được gọi là Tô Tỉnh Tứ Thức (bốn thức thức tỉnh), đây là một môn hạm, nếu ngươi có thể vượt qua được bốn thức này dẫn khí nhập thể thối luyện thân thể, đó chính là nhập môn, nếu không thể, vậy chỉ có thể vĩnh viễn đứng ngoài ngưỡng cửa của võ đạo.
Lỗ Khôi duỗi lưng, nhẹ giọng giải đáp nghi vấn của Chu Phàm, những cái này trong sách đều không viết.
- Nhập môn khó lắm à?
Chu Phàm nhìn sách, nhất tâm nhị dụng hỏi.
- Võ đạo cũng chú ý thiên phú, nếu thiên phú tốt lại chăm chỉ khổ luyện, giống như ta lúc trước mất một tháng để nhập môn, đội trưởng dạy ta còn khen ta thiên phú là tốt trong ba người đứng đầu hắn từng thấy, nếu thiên phú không được, vậy cả đời cũng không thể nhập môn, hiện tại trong đội tuần tra của Tam Khưu Thôn cũng chỉ có ba người vượt qua được môn hạm này.