Trời đen kịt dần dần biến thành mờ mờ, tin rằng không bao lâu nữa, sẽ có ánh sáng mặt trời từ sau ngọn núi dâng lên.
Người trực đêm lê bước chân nặng nề trở lại, trên mặt đại đa số đội viên đều khó giấu được vẻ mỏi mệt.
Đi ở sau cùng là Ô Thiên Bát, hai tay hắn đút trong ống tay áo dài đặt sát trước bụng chậm rãi tiến về phía trước, nhìn thì giống như một lão nông lười nhác, đây là động tác quen thuộc của hắn gần đây.
Có điều rất ít có đội viên hỏi hắn vì sao lại đột nhiên thích động tác này, lông mày Ô Thiên Bát vĩnh viễn xếch lên nhìn thì không khó tính, nhưng lão đội viên đều biết chỗ đáng sợ của vị phó đội trưởng này.
Sắc mặt Ô Thiên Bát thản nhiên hoàn thành quy trình trắc quyệt, sau khi hoàn thành giao nhận với Lỗ Khôi thì chậm rãi rời khỏi doanh địa.
Hắn đi trên đường thôn vẫn hai tay đút trong tay áo, cho dù hắn lộ ra hai tay cũng không quá có khả năng sẽ có người nhìn ra được sự khác thường của tay phải của hắn, nhưng hắn không muốn làm như vậy, hắn theo bản năng muốn giấu cổ tay phải của mình.
Hắn nhìn cảnh thôn quen thuộc xung quanh, trong lòng lại không cảm thấy một chút thân thiết nào, còn sinh ra cảm xúc ghét cay ghét đắng, nếu có thể, hắn rất muốn rời khỏi cái thôn này, bởi vì cổ tay phải của hắn đã không còn.
Nhớ tới cổ tay phải bị chặt đứt của mình, sắc mặt lạnh lùng đó của Ô Thiên Bát liền biến thành có chút tối tăm, cổ tay phải bị chặt đứt là không thể mọc lại, ít nhất đối với hắn mà nói thì là như vậy.
Thực lực của hắn vì vậy cũng bị suy yếu đi thì không nói, khiến cho hắn cảm thấy sợ hãi là một khi trực đêm gặp phải quái quyệt, lúc hắn phải xuất thủ, vấn đề ở cổ tay phải sẽ rất dễ bại lộ ra.
Một khi bại lộ, Chu Phàm một mực đang tìm hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Biện pháp giải quyết tốt nhất là Trương Hạc phải mau chóng nghĩ cách trước khi mình bại lộ thu thập được Chu Phàm, như vậy vấn đề ở cổ tay phải của hắn còn có thể che giấu được.
Nghĩ đến Trương Hạc, tâm Ô Thiên Bát lại trầm xuống, quan hệ của hắn và Trương Hạc rất phức tạp, trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, nếu không có sự trợ giúp của Trương Hạc, hắn không thể thành võ giả Bạo Phát Đoạn.
Nhưng Trương Hạc không phải vô duyên vô cớ giúp hắn, hắn bị Trương Hạc nắm chặt trong tay, phải làm việc cho Trương Hạc.
Sau khi hắn thành võ giả Bạo Phát Đoạn, vốn đang sinh ra một số tâm tư, muốn giết Trương Hạc một mực áp chế hắn, nhưng căn cơ của hắn vốn đã không vững, khi Trương Hạc nghĩ cách giúp hắn trở thành Bạo Phát Đoạn đã sớm nhìn rõ điểm này, lại không nói ra.
Điều này khiến Bạo Phát Đoạn này của hắn rất yếu, nếu không đêm đó cũng không thể không đánh lại Chu Phàm vẫn là Lực Khí Đoạn.
Không thể không thừa nhận là, thực lực của Trương Hạc mạnh hơn xa hắn, hơn nữa bình thường Trương Hạc còn không có quá nhiều tiếp xúc với hắn, sẽ chỉ âm thầm qua lại, cho dù hắn tìm được nhược điểm của Trương Hạc cũng không thể xuống tay.
Ô Thiên Bát chỉ có thể từ bỏ tâm tư giết Trương Hạc, nhưng lần này Trương Hạc bảo hắn hỗ trợ đối phó Chu Phàm, khiến cho hắn phải trả một cái giá lớn như vậy, hắn không muốn lại có lần tiếp theo.
Cho nên hắn mới muốn rời khỏi cái thôn này, không chỉ là bởi vì Chu Phàm, càng là vì mình không muốn lại bị Trương Hạc đó khống chế trong lòng bàn tay.
Với thực lực của hắn, hành tẩu ở dã ngoại cũng là một chuyện rất nguy hiểm, trước khi chưa chuẩn bị đầy đủ mười phần, hắn không dám cứ vậy rời khỏi Tam Khưu Thôn.
Khi Ô Thiên Bát nghĩ như vậy, hắn đã nhìn thấy căn nhà lộ ra đã cũ nát đó của mình.
Hắn là người sinh ra và lớn lên ở Tam Khưu Thôn, cha mẹ sớm đã chết rồi, chỉ có một tòng huynh quan hệ xa cách, hắn một thân một mình đào tẩu cũng không có bất kỳ áp lực gì, mấu chốt là vẫn phải chuẩn bị đầy đủ, bên ngoài thật sự quá nguy hiểm.
Ô Thiên Bát đi đến trước cửa phòng mình, có điều hắn không động, mà là lẳng lặng đứng đó.
Hắn quay đầu nhìn xung quanh một chút, sau khi phát hiện không có người, hắn mới lui về phía sau mấy bước nói khẽ về phía cửa gỗ:
- Xuất hiện đi, ta đã phát hiện ngươi ở bên trong.
Đợi một lúc, bên trong vẫn im ắng, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Ô Thiên Bát lại cười lạnh nói:
- Ngươi cứ trốn ở bên trong vĩnh viễn đừng ra nữa.
Đợi thêm một lúc, trong phòng vẫn không phát ra tiếng vang gì.
Lông mày của Ô Thiên Bát run lên, hắn lại đến gần cửa gỗ, khom người nhìn khóa ngang đồng thau trên cửa gỗ.
Sau khi hắn xác nhận vị trí của khóa ngang đồng thau không phát sinh bất kỳ xê dịch gì, mới chính thức tính là thở phào.
Những thủ đoạn vừa rồi chỉ là để xác nhận trong phòng có người hay không, bình thường hắn sẽ không làm nhiều chuyện như vậy, nhưng gần đây hắn không thể không đề cao cảnh giác, nếu Chu Phàm phát hiện hắn là người áo đen khẳng định sẽ tới giết hắn.
Trương Hạc nói không chừng cũng sẽ có ý định muốn giết hắn diệt khẩu.
Hắn đã đứt cổ tay là yếu hơn bất kỳ lúc nào, con người ta một khi yếu đi sẽ biến thành lúc nào cũng tràn ngập cảm giác nguy hiểm, Ô Thiên Bát cũng không ngoại lệ.
Ô Thiên Bát lấy ra chìa khóa đút vào ổ khóa, xoay một cái, rắc một tiếng, khóa ngang được mở ra, hắn đẩy cửa gỗ bước vào.
Trong nháy mắt hắn vừa bước vào, một đạo đao quang từ trong phòng tăm tối chém ngang ra, gian nhà cũng bị đao quang sáng ngời sáng a một chút.
Mắt Ô Thiên Bát co rút lại, nhưng hắn đã thả lỏng toàn thân không tránh được một đao đã vận sức chờ phát động này.
Lưỡi đao cắt qua bên hông hắn, chặt đứt ngang cả người hắn, máu nóng cuồn cuộn trào ra.
Đôi mắt Ô Thiên Bát trở nên ảm đạm, khi thân trên và thân dưới của hắn tách lìa, trong lòng hắn chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, đao nhanh quá.
Tầm mắt của hắn nhìn về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy trên bức tường sau nhà có một chỗ bị dỡ ra, gạch đất xếp cùng một chỗ, tia nắng sáng sớm từ khe gạch chiếu vào.
...
- Gì cơ, ngươi nói đại phu và Ô Thiên Bát trong thôn đều chết rồi à?
Hoàng phù sư phụng phịu lạnh lùng nhìn La Liệt Điền.
Trong phòng chỉ có ba người, hai vị Phù Sư Hoàng, Mao ngồi trên chủ tọa, La Liệt Điền đứng ở trước mặt bọn họ, trên trán La Liệt Điền đã lấm tấm mồ hôi.
La Liệt Điền gật đầu nói:
- Đều là buổi sáng hôm nay mới phát hiện, tử trạng của bọn họ đều rất thảm thiết...
Sau khi La Liệt Điền thuật lại chi tiết, sắc mặt của hai vị Phù Sư Hoàng, Mao đều biến thành càng lúc càng ngưng trọng.
Mao phù sư trầm giọng nói:
- Ô Thiên Bát thì tạm thời không nói đến, khả nghi nhất là đại phu Trương Hạc đó rốt cuộc là thế nào? Ngươi nói tứ chi của hắn bị chém đứt, đầu bị chặt xuống, ngay cả huyết nhục phía trước thân thể cũng bị lấy đi hoàn toàn, chỉ còn lại nội tạng, hung thủ và Trương Hạc có thù hận gì mà đối đãi với Trương Hạc tàn bạo như vậy.
La Liệt Điền nói:
- Hai vị lão đại nhân, theo ta thấy màu tạng phủ của Trương Hạc dường như có chút không đúng, so với người thường thì giống như là phục dụng độc dược vậy, lúc ta đi đến đó, lại tỏa ra mùi hôi.
Hoàng phù sư có chút ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ là hạ độc giết trước rồi mới phân giải à? Thế này đúng là quá ác độc, có điều thời gian Trương Hạc và Ô Thiên Bát bị giết không chênh lệch nhiều, có phải cùng một người làm không?
- Tạm thời vẫn chưa thể biết được.
La Liệt Điền cười khổ một tiếng,
- Theo ta được biết, Trương Hạc và Ô Thiên Bát thường ngày cơ hồ không có liên hệ gì, bọn họ liệu có ngầm có liên hệ gì với nhau hay không thì cũng không biết.
Hoàng phù sư quát:
- La thôn chính, ngoài thôn do đội tuần tra phụ trách, trị an trong thôn xưa nay do ngươi phụ trách, hiện tại xảy ra hai mạng người, một người còn là phó đội trưởng của đội tuần tra, ngươi khó tránh được tội này.