Vì sao phải công kích đầu?
Trương Hạc Không thể nhúc nhích chậm rãi nhắm mắt lại, hắn hờ hững nói:
- Thân thể ngươi đối với ta mà nói là rất quý giá, cho dù biết chỗ bị thương sẽ tự lành, nhưng ta vẫn không nỡ, cũng chỉ có đầu là ta không cần, ta chỉ có thể bảo hắn đập vỡ đầu ngươi.
Trương Hạc hiển nhiên là coi thân thể của Chu Phàm là của mình, loại cảm giác bị người ta ngấp nghé này thực sự là ghê tởm, Chu Phàm áp chế những cảm xúc này, hỏi:
- Vì sao phải chờ sau khi ta khỏi cho đến gia nhập đội tuần tra mới động thủ với at?
Nếu lúc trước động thủ với hắn, Chu Phàm căn bản không có một chút năng lực phản kháng.
Trương Hạc nghe thấy câu hỏi này, trên mặt hắn lộ ra vẻ hối hận, hắn oán hận nói:
- Vốn sau khi thương thế ở đầu ngươi xuất hiện khôi phục, ta đã vô cùng khẳng định ngươi là quyệt nhân, nhưng ta vẫn muốn chờ thêm một chút, khi đó thân thể ngươi yếu ớt như vậy, năng lực tự chữa lành sau khi trải qua lần sinh tử này, sẽ từng ngày biến thành mạnh hơn.
- Ta đã đợi rất lâu rồi, không ngại chờ thêm một số ngày, chờ ngươi triệt để khang phục, thể chất quyệt nhân hoàn toàn giác tỉnh lại ra tay với ngươi, thể chất tự chữa lành của ngươi càng mạnh, khả năng thành công đổi đầu lại càng lớn, cho nên ta nguyện ý chờ.
- Thậm chí ta để bảo đảm dinh dưỡng cho ngươi, đã gieo vào Sinh Cơ Trùng quý giá nhất mà ta từ trong thôn mang ra, ta quyết định chờ sau ngày búi tóc mấy ngày sẽ động thủ, nhưng không ngờ ngươi sau khi búi tóc lại là một loại đoản mệnh.
- Ngươi là loại đoản mệnh, vậy nhất định phải gia nhập đội tuần tra, khi đó ta còn muốn ra tay là rất khó khăn.
- Bởi vì ngươi đã là đội viên dự bị của đội tuần tra, không còn là thiếu niên cho dù vô duyên vô cớ biến mất tối đa cũng chỉ khiến cha mẹ ngươi phải đi tìm nữa, ngươi đã tiến vào trong tầm mắt của những võ giả Tam Khưu Thôn.
- Lúc này ta lại khiến ngươi biến mất, những võ giả của Tam Khưu Thôn sẽ hoài nghi ngươi lẩn trốn, Tam Khưu Thôn điều tra Tam Khưu Thôn, nói không chừng sẽ lục soát tới trên người ta, hiện tại ta chỉ là võ giả Bạo Phát Đoạn, còn là con mèo bệnh, bất kỳ một ai trong hai Phù Sư đó ta đều không phải là đối thủ.
- Ta không dám tùy tiện xuất thủ, ít nhất trước khi ngươi tiến vào đội tuần tra, ta không thể ra tay, ta chỉ có thể vào lúc ngươi tiến vào đội tuần tra bắt đầu đi tuần tra mới làm một số động tác.
- Dẫu sao đội viên đội tuần tra đột nhiên mất tích khi tuần tra, vậy cũng có thể đổ tới trên người quái quyệt, lúc ban đầu ngươi mới tuần tra một hai ngày mà động thủ thì cũng không thích hợp, quá đột ngột, cho nên ta vẫn muốn chờ thêm một chút.
Chu Phàm cười lạnh nói:
- Ai ngờ vừa đợi một cái, ta liền thành võ giả, còn thành phó đội trưởng, khi đó ngươi khẳng định không ngờ tới, đồng thời lại nóng lòng như có lửa đốt cảm thấy nếu còn không bắt ta, sẽ càng lúc càng khó giải quyết, mới có cuộc ám sát trong rừng cây lần đó.
Trên mặt Trương Hạc mang theo vẻ hối hận:
- Đúng vậy, lần đó để vạn vô nhất thất, ta sai hắn mang ngươi về, mà ta thì nghĩ hết biện pháp mạo hiểm đi dẫn hai quái quyệt tới công kích đội tuần tra, hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, ai ngờ khí lực của ngươi lại hơn xa tưởng tượng của chúng ta, hắn không ngờ không thể trong thời gian ngắn bắt được ngươi.
Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Thực lực của người áo đen đã đạt tới Bạo Phát Đoạn, khi đó ta hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, hắn vốn có cơ hội, nhưng ta nghĩ ngươi đã đặc biệt dặn dò hắn phải bắt sống ta, hắn ném chuột sợ vỡ đồ, căn bản khó có thể bắt sống ta trước khi Vô Thanh Phù mất đi hiệu lực.
- Vô Thanh Phù vừa mất đi hiệu lực, hắn đã lỡ mất thời cơ tốt nhất, chỉ có thể nuốt hận lui lại, nếu không thời gian kéo dài, ta mà thông tri được cho người ở phụ cận, khi đó cho dù hắn bắt sống ta cũng khó có thể đào tẩu.
Trương Hạc thở dài:
- Thuật đổi đầu chỉ có ngươi sống mới có thể đổi, nếu ngươi bị chết quá lâu, khó có thể dự đoán sẽ xuất hiện vấn đề kỳ quái gì khác, vốn xác suất thành công đã không cao, ta chỉ có thể nghĩ cách bắt sống.
Chu Phàm nhíu mày nói:
- Khiến ta bất ngờ là ngươi làm thế nào mà dẫn tới được hai Hắc Du Quái Quyệt Nhân Phù Đầu?
Trương Hạc ho khẽ, mặt hắn đã đau đến nhíu lại, mới nói:
- Chút tài mọn mà thôi, ta tìm hiểu tập tính của một số Hắc Du Quái Quyệt, sau đó nghĩ cách căn cứ vào tập tính của chúng mà chọc giận chúng, lại dẫn chúng tới thôn, cái này cần mạo hiểm một chút, nhưng không tính là quá khó khăn.
Chu Phàm suy nghĩ một chút lại hỏi:
- Ngươi chắc biết ta thành loại đoản mệnh, chỉ có ba bốn năm thọ mệnh, đổi đầu rồi ngươi không sợ mình cũng biến thành loại đoản mệnh à?
Trương Hạc cười khổ nói:
- Vấn đề này căn bản không nằm trong vùng cân nhắc của ta, ta cũng không biết làm như vậy số tuổi thọ của ta liệu có biến thành số tuổi thọ của ngươi hay không, nhưng với thương thế của ta, tối đa chỉ có thể chống đỡ được một năm, cho dù chỉ có thể sống ba bốn năm, ta cũng vẫn nguyện ý.
- Ta thua là vì ngươi liên tục nằm ngoài ý liệu của ta, ngươi trưởng thành quá nhanh, sau lần thất bại đầu tiên, vốn ta vẫn đang trù tính nên giải quyết ngươi như thế nào, nhưng không ngờ ngươi nhanh như vậy đã trúng Nhãn Chú, ta lại lo lắng, không thể để Chú Quỷ bắt ngươi đi được.
- Thậm chí ta mạo hiểm tới doanh địa đội tuần tra một lần, để xem tình huống của ngươi, nhưng ta nghĩ ta là vào khi đó đã lộ ra dấu vết, đúng không?
Chu Phàm không trả lời mà là lạnh lùng nói:
- Cho nên có lần ám sát thứ hai, đêm đó sau khi ta giết con một Chú Quỷ đầu tiên, người áo đen liền tới, nhưng hắn lại thất bại, ta cảm thấy kỳ quái là lúc ấy ngươi đang ở đâu?
Nếu Trương Hạc có mặt, Chu Phàm đêm đó sợ rằng sẽ là một kết quả khác, lần đầu tiên Trương Hạc bận đi dẫn dụ Hắc Du Quái Quyệt, mà lần thứ hai thì sao? Hắn đang làm gì?
Vẻ mặt Trương Hạc chua chát nói:
- Ta không có mặt, không phải ta không đủ coi trọng ngươi, lần đầu tiên thất bại, ta tự nhiên không thể cho phép lại thất bại lần thứ hai, nhưng ngươi trúng Nhãn Chú, ta cũng biết sự đáng sợ của Nhãn Chú, xuất phát từ kiêng kị, ta chỉ có thể giao đem chuyện này cho người khác làm.
- Hơn nữa ta nghĩ đêm đó ngươi phải ứng đối Chú Quỷ, bất kể là ngươi giết Chú Quỷ hay là Chú Quỷ bắt ngươi đi. Ở doanh địa đêm đó đều không có ai đến quấy nhiễu, hắn có thể bắt sống ngươi về mới đúng, việc này nên là mười phần chắc chín.
Chu Phàm cười lạnh nói:
- Thì ra ngươi là sợ bị Chú Quỷ nhằm vào, lúc ấy là ta giết Chú Quỷ thì cũng thôi, nhưng nếu ta bị Chú Quỷ bắt đi, người áo đen thật sự dám vì ngươi mạo hiểm bị Chú Quỷ nhằm vào mà xuất thủ sao?
Trương Hạc trầm mặc một chút nói:
- Hắn không có chỗ trống để lựa chọn, hơn nữa ta lừa hắn nói ta có thuật pháp giải trừ Nhãn Chú.
- Hắn chắc sẽ không tin chứ? Dẫu sao nếu ngươi thật sự có thuật pháp giải trừ Nhãn Chú, sẽ không phải sợ hãi gì mà tự mình tới.
Chu Phàm nghiêm mặt nói.
Trương Hạc chậm rãi nói:
- Ta không biết hắn có tin hay không, có điều hắn chỉ có thể dựa theo lời ta nói mà làm, đây chỉ là cho hắn một lý do để an tâm mà thôi, mấu chốt là hắn vẫn thất bại, hắn trở về nói cho ta biết, ngươi đã có thực lực có thể đánh bại Bạo Phát Đoạn, khí lực lớn tới không giống nhân loại.
- Xem ra thiên phú của quyệt nhân thật sự rất tốt, tốt đến vượt xa tưởng tượng của ta, ta biết cho dù là ta tự mình động thủ, cũng chưa chắc có thể dễ dàng bắt được ngươi, trong thôn lại có Phù Sư khiến ta kiêng kị, ta một mực muốn tìm một biện pháp thích hợp hơn để thu thập ngươi, nhưng không ngờ ngươi đã sớm biết là ta ở phía sau, nếu biết...
- Nếu biết, ngươi sẽ không ngại nguy hiểm bị phát hiện mà trực tiếp động thủ, thậm chí cân nhắc nghịch chuyển Sinh Cơ Trùng trong cơ thể ta, những cái này thì không cần nói.
Chu Phàm nói tới đây lại nhìn cửa gỗ mở rộng ngoài phòng, ngoài cửa gỗ là một mảng đen xì, nói:
- Chúng ta nói chuyện lâu như vậy, ngươi một mực đang đợi hi vọng có thể cứu ngươi, kỳ thật ta cũng đang chờ hắn, nhưng hiển nhiên tối nay hắn sẽ không tới đây rồi.