Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 102: Trảm tứ chi

Chương Trước Chương Tiếp

Chu Phàm đối mặt với loan đao bổ lớn tới, hắn giơ trực đao lên chém ra.

Trong bóng tối vang lên tiếng đao và đao va chạm, hai người lập tức đối mấy đao, với khí lực Lực Khí Cao Đoạn của Chu Phàm, vẫn bị Trương Hạc đánh cho liên tục lui về phía sau, cho đến khi lui đến sát tường, không thể lui thêm được nữa.

- Mỗi lần trưởng thành của ngươi đều vượt ngoài ý liệu của ta, nhưng tối nay dừng ở đây thôi.

Thanh âm của Trương Hạc lộ ra vẻ thong dong trấn định, tứ chi của hắn thô to, giống như tay chân của cự nhân, hắn hiển nhiên là cao thủ Bạo Phát Đoạn.

Chu Phàm lui đến sát tường cười lạnh trong lòng, hắn nuốt xuống Bạo Bồ Tửu một mực ngậm trong miệng, trong lòng nuốt vào tứ chi bách hài tựa như bốc ra hơi nước, nóng bỏng khiếp người, lực lượng khó có thể hình dung từ trong cơ thể phát ra.

Chu Phàm lạnh lùng lại vung đao chém về phía Trương Hạc.

- Vô dụng...

Loan đao của Trương Hạc bổ tới, nhưng hắn vừa nói ra được hai chữ, đã bị một đao chém cho liên tục lui ba bước.

Trong lòng Trương Hạc hiện lên một trận kinh hãi, vì sao khí lực của người này lại biến thành mạnh như vậy?

Hắn không kịp nghĩ nhiều, đao của Chu Phàm lại liên tiếp bổ tới.

Khoái đao Truy Phong Thế!

Đao quá nhanh, đao quang chợt lóe rồi biến mất trong bóng đêm, nhanh đến mắt người cũng có chút nhìn không rõ.

Trương Hạc cũng coi như là hảo thủ trong đao, hắn theo bản năng sử ra đao thế độc môn của mình để ngăn cản.

Keng một tiếng, đao này bị hắn chặn được, nhưng hổ khẩu tay phải cầm đao của Trương Hạc lại giống như rách ra, khí lực kèm theo trên khoái đao còn lớn hơn lúc trước.

Trương Hạc chỉ cảm thấy hàn khí xộc lên trong lòng, quái thai, tuyệt đối là quái thai, sao kẻ này lại đao sau lợi hại hơn đao trước như vậy.

Trương Hạc không kịp nghĩ nhiều, bởi vì đao thứ ba của Chu Phàm ở trong bóng tối lại bổ tới.

Vẫn rất mau lẹ, ở trong bóng đêm là khó có thể nhìn rõ, nếu không phải thân đao của trực đao đột nhiên tỏa ra viền lửa đỏ thẫm, Trương Hạc căn bản không bắt giữ được quỹ tích của đao này.

Nhưng hắn thà không bắt giữ được, viền lửa đỏ thẫm của trực đao bổ tới ánh vào trong mắt hắn, khiến hắn cảm thấy sợ vỡ cả tim mật, đây là võ kỹ dung linh.

Sự chấn động trong lòng Trương Hạc là khó có thể nói nên lời, có điều hắn vẫn dựa vào kinh nghiệm nhiều năm vung đao ngăn cản.

Keng.

Đao thứ nhất, Trương Hạc cản được, nhưng ba đạo ngấn mực không nhìn thấy lại thêm Viêm Dương Khí trên trực đao, khiến phù lực của hai đạo Tiểu Diễm Phù Trương Hạc dán trên loan đao trực tiếp tản đi, phù lục tự cháy, sở dĩ một đao lại tản đi, đó là bởi vì lúc trước Tiểu Diễm Phù đã bị ngấn mực làm tiêu hao không ít, Trương Hạc ở trong bóng đêm khó có thể phát hiện mà thôi.

Keng.

Đao thứ hai, Trương Hạc lui về phía sau mấy bước lại giơ đao ngăn cản, nhưng loan đao không có phù lục gia trì chất liệu có đặc thù tới mấy cũng chỉ là phàm binh hơi tốt một chút, bị trực đao trực tiếp chém đứt đoạn.

Đao của Trương Hạc gãy, hắn không để ý được nhiều nữa, chỉ lăn một vòng trên mặt đất trong phòng, từ trong lòng lấy ra một đạo phù lục giấy vàng, hắn lạnh lùng nhìn Chu Phàm, phù lục giấy vàng trong tay nhanh chóng bốc cháy, mang theo hỏa diễm xanh thẫm, ở trong bóng đêm trông rất khiếp người.

Chu Phàm không bận tâm, hắn lại vung đao bổ tới.

Trương Hạc cuống quít tránh né, đạo phù lục mà hắn đốt lên, một chút tác dụng cũng không có.

Trên mặt Trương Hạc lộ ra vẻ ngạc nhiên, vì sao sát thủ giản cuối cùng mà hắn một mực không muốn sử dụng lại mất đi hiệu lực?

Hắn nghĩ không thông lúc này chỉ muốn lập tức trốn khỏi nơi này, rời xa người thanh niên khiến hắn cảm thấy khủng bố này.

Nhưng dưới khoái đao của Lưu Quang Khoái Ngân Đao Quyết, hắn căn bản là chạy không thoát.

Chu Phàm vẫn lạnh lùng vung đao, đao thế nhanh như có bốn đao đồng thời bổ ra, chặt xuống một đôi tay một đôi chân thô to tới vô lý đó của Trương Hạc.

Máu rải trên mặt đất, Trương Hạc phát ra tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương.

Hắn để giữ một số bí mật của mình, cố ý rời xa hộ gia đình xung quanh, thanh âm này truyền ra ngoài nhà, cũng khó có thể vang tới được tai những thôn dân đang ngủ say.

Xuyên qua hỏa quang trên thân trực đao phát ra, Chu Phàm có thể nhìn thấy hai tay hai chân rơi xuống đất dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà khô héo đi, khôi phục kích thước tay chân của người bình thường.

Hỏa quang còn chiếu lên gương mặt tái nhợt vặn vẹo vì đau đớn của Trương Hạc.

Chu Phàm xác nhận Trương Hạc không còn năng lực phản kháng và chạy trốn, hắn xoay người đi châm đèn.

Trương Hạc nằm trong vũng máu, đèn sáng lên, hắn không lớn tiếng hò hét nữa mà dùng một đôi mắt mang theo vẻ oán độc nhìn Chu Phàm.

Sinh cơ của võ giả so với người thường thì cường đại hơn nhiều, cho nên Trương Hạc chảy nhiều máu như vậy vẫn chưa chết, thậm chí là không ngất.

Chu Phàm cầu đèn dầu đi tới, nói:

- Ánh mắt có lợi hại tới mấy cũng không giết được người, nếu không phải ta còn rất nhiều chuyện muốn biết, hiện tại ta có thể cho ngươi được chết thống khoái, không để ngươi phải chịu nhiều tra tấn như vậy.

Trương Hạc hơi sửng sốt, những lời Chu Phàm nói đương nhiên không có vấn đề, hắn đã đứt tay đứt chân cũng không làm gì được Chu Phàm nữa.

Thanh âm của Trương Hạc khàn khàn, nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Sinh Cơ Trùng của ta cũng bị ngươi lấy xuống rồi à?

Đạo phù lục mà Trương Hạc đốt cuối cùng chính là thủ đoạn khống chế Sinh Cơ Trùng, kết quả lại không có bất kỳ hiệu quả gì, hiển nhiên Sinh Cơ Trùng của hắn rất có thể đã không ở trong cơ thể Chu Phàm.

Chu Phàm nói:

- Ta còn có thể là ai? Ta chính là Chu Phàm.

Thanh âm của Trương Hạc lạnh lùng, nói:

- Ngươi không thể là Chu Phàm chất phác đó, vốn khi tính cách của ngươi có biến hóa ta đã có chút hoài nghi, cuối cùng thực lực lại lớn mạnh vượt bậc, trên tay lại có nhiều át chủ bài như vậy, ngươi khẳng định không phải Chu Phàm.

Chu Phàm chỉ lắc đầu nói:

- Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta chính là Chu Phàm, vấn đề này không có ý nghĩa, hơn nữa hiện tại không phải ngươi hỏi ta, mà là ta hỏi ngươi.

Trương Hạc nhìn Chu Phàm, buồn bã nói:

- Ta chính là người sắp chết, vì sao phải trả lời câu hỏi của ngươi.

Chu Phàm nhìn Trương Hạc, hắn trầm mặc một lúc, bỗng nhiên rút trực đao ra, kề đao lên trên cổ Trương Hạc, sau đó chậm rãi nói:

- Bởi vì ngươi cho dù như vậy, vẫn không muốn chết, ngươi vẫn vọng tưởng có người tới cứu ngươi, cho dù ngươi biết hi vọng này rất xa vời, nhưng ngươi cũng không muốn từ bỏ.

- Người sắp chết sẽ không có vẻ mặt như ngươi, ta có vấn đề muốn hỏi ngươi, cho nên cũng cho phép ngươi sống thêm một đoạn thời gian, ngươi xem, đây vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện, nếu ngươi không muốn trả lời câu hỏi của ta, vậy hiện tại ta sẽ chặt bỏ đầu ngươi xuống, ngươi chọn đi.

Vẻ mặt Trương Hạc vặn vẹo, ở trong mắt hắn, lời nói của Chu Phàm tựa như gai nhọn, đâm vào trong tim hắn, nhưng Chu Phàm nói đúng, hắn vẫn không muốn chết!

Cho dù hắn biết sau khi Chu Phàm hỏi xong, sẽ không chút do dự mà đưa hắn lên đường, nhưng đối với hắn mà nói, có thể sống thêm một thoáng, vậy cũng đáng, nói không chừng hắn thật sự có hi vọng sống sót, hắn trước nay là một người có dục vọng cầu sinh rất mạnh.

Chu Phàm lại nói:

- Sự kiên nhẫn của ta là có hạn, cũng sẽ không cho ngươi quá nhiều thời gian để suy nghĩ vấn đề.

- Ngươi hỏi đi.

Trương Hạc nhắm hai mắt lại, sau khi mở ra, bình tĩnh nói.

- Vì sao ngươi muốn hại ta?

Chu Phàm lạnh lùng hỏi,

- Hiện tại ngươi chắc biết ta không phải là kẻ ngu xuẩn, nếu để ta phát hiện ngươi lừa ta, vậy ta sẽ lập tức chặt bỏ đầu của ngươi xuống.

- Bởi vì ta muốn cắt bỏ đầu của ngươi, thay đầu của ta vào.

Trương Hạc trả lời.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)