Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới

Chương 100: Canh đậu

Chương Trước Chương Tiếp

Chu Phàm mở mắt ra, đập vào trong mắt là Quế Phượng đứng cạnh giường.

- A Phàm, nửa canh giờ đã qua rồi.

Quế Phượng nhẹ giọng nhắc nhở.

Chu Phàm ngồi dậy, nói:

- Mẹ, ta biết rồi.

- A Phàm, ngươi là muốn ra ngoài à?

Trên mặt Quế Phượng lộ ra vẻ lo lắng, hỏi.

Chu Phàm không giấu giếm gật đầu, Quế Phượng không hỏi nhiều, mà là nói:

- Ta đã làm chút cơm canh hoắc cho ngươi rồi, lát nữa ngươi ra ăn đi, ăn no rồi mới làm việc tốt được.

- Cám ơn mẹ, lát nữa ta ra ngoài ăn.

Chu Phàm cười nói một tiếng, Quế Phượng xoay người ra ngoài.

Quế Phượng rời khỏi, Chu Phàm mới từ bên cạnh gối tìm được bình sứ xanh hư ảo bị sương mù bao phủ đó.

Chu Phàm rất nhẹ nhàng vươn tay ra cầm lấy bình sứ, bình sứ liền thực hóa.

Chu Phàm mở nắp bình, ngửi được một mùi tanh, hắn do dự một chút, vẫn ngửa đầu đổ dược dịch trong bình sứ vào trong miệng.

Dược dịch quái dị chua đắng từ yết hầu trôi vào bụng, trong bụng Chu Phàm có một cỗ hàn khí dâng lên, cỗ hàn khí đó rất nhanh chạy khắp toàn thân, giống như đang truy đuổi gì đó.

Chu Phàm đứng lên, khi hàn khí đang chạy, hắn cảm thấy dạ dày giống như đảo lộn, hắn không nhịn được cúi đầu nôn.

Đầu tiên là mật vàng từ trong miệng chảy ra, không lâu sau liền có thứ gì đó đụng phải cổ họng phun ra.

Sau đó ánh đèn trong phòng có thể nhìn thấy một con trùng xanh dài bằng ngón tay rơi xuống đất, trùng xanh giãy dụa lay động trên mặt đất, trên thân trùng có mười đôi chân nhỏ màu hồng nhạt.

Đây hiển nhiên chính là Hắc Dương Ấu Trùng, Chu Phàm sầm mặt một cước giẫm nát con trùng này.

Hắn lại tìm chủy thủ, đổ một chút dược phấn, những thứ này đều là chuẩn bị cho hắn sau khi lên làm phó đội trưởng.

Chu Phàm dùng tay trái cầm chủy thủ dựa theo phương hướng Vụ nhắc nhở, cố chịu cảm giác đau da và thịt bị rạch ra, hắn từ trong cổ tay lấy ra một phù chỉ màu đỏ dài bằng hai ngón tay, thô bằng một ngón tay.

Chu Phàm ném phù chỉ màu đỏ lên bàn, lại rải dược phấn, băng bó vết thương xong, phù chỉ này chỉ là nằm ở dưới da, cho nên vết thương không tính là sâu, với thể chất cổ quái cấp tốc chữa lành của hắn, vết thương rất nhanh là có thể tự khỏi.

Ánh mắt Chu Phàm lạnh lùng, phù chỉ này chôn trong cổ tay hắn, không bị máu ăn mòn là vì chất liệu của phù chỉ đặc thù, nhưng sau khi hắn tỉnh lại không phát hiện cổ tay phải có gì dị thường, đêm đó cha mẹ cũng không phát hiện thân thể hắn bị gieo vào phù chỉ và Hắc Dương Ấu Trùng.

Hiển nhiên Trương Hạc đã tiêu tốn không ít tâm tư, Tử Cảm Ứng Phù này vô hại đối với thân thể hắn, không lấy ra cũng không sao, nhưng Chu Phàm không muốn để Trương Hạc biết hướng đi của hắn, Tử Cảm Ứng Phù đương nhiên là phải lấy ra.

Chu Phàm lau máu trên phù chỉ, phù chỉ lộ ra vốn là màu vàng nhạt, hắn đặt phù chỉ dưới gối rồi rời phòng.

- Tay ngươi làm sao vậy?

Chu Nhất Mộc ở trong phòng nhìn thấy trên tay phải của Chu Phàm quấn băng vải, trong băng vải còn chảy ra một chút màu máu, hắn hơi sửng sốt quan tâm hỏi.

Chu Phàm lắc đầu chỉ nói mình vô ý đứt tay bị thương, không có gì đáng ngại, Chu Nhất Mộc thấy Chu Phàm không muốn nói chi tiết, cũng không hỏi nữa.

Quế Phượng từ trong phòng bếp dùng chậu sành bưng cơm canh hoắc ra, nàng thấy cánh tay Chu Phàm bị thương, cũng quan tâm hỏi vài câu.

Chu Phàm chỉ cười nói không sao, hắn cầm bát xới một bát cơm canh, hoắc là một loại lá đậu có mùi thơm, là cơm canh thường thấy nhất trong gia đình phổ thông của Đại Ngụy triều.

Chu Phàm ngửi mùi cơm canh hoắc xộc vào mũi, liên tục ăn ba bát to, hắn mới buông bát đũa.

Cha mẹ một mực đang nhìn hắn, trên mặt bọn họ mang theo vẻ lo lắng, biết Chu Phàm muốn đi giết Trương Hạc, nhưng không mở miệng hỏi, sợ Chu Phàm muốn đi giết Trương Hạc còn lo lắng cho bọn họ.

Chu Phàm bình tĩnh nói:

- Cha mẹ, trong đoạn thời gian ta không có nhà, các ngươi mang theo Lão Huynh ra bên ngoài trốn một chút, đừng ở lại nhà.

Chu Nhất Mộc nói:

- Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố tốt bản thân, ngươi vừa đi, ta sẽ dẫn mẹ ngươi tìm một căn nhà hoang trốn một đêm, nhà hoang trong thôn có không ít, bọn họ muốn tìm được chúng ta, cũng không dễ dàng, hay là ngươi mang cả Lão Huynh đi đi, chúng ta cũng không dùng được.

Chu Phàm lắc đầu nói:

- Không được, ta không phải đi giết quái quyệt, Lão Huynh không giúp được gì.

Kỳ thật hắn là muốn để lại Lão Huynh cho cha mẹ, dùng để làm cảnh báo.

Chu Nhất Mộc lại nói:

- Ngươi cẩn thận một chút, tuổi của Trương Hạc dẫu sao cũng lớn hơn ngươi, đừng lơ là.

Chu Phàm nói mình sẽ cẩn thận, hắn trở về trong phòng cầm đao, phù đại, lại nhìn cha mẹ nói:

- Ta đi đây.

Nói xong, Chu Phàm không chút do dự đi ra, thân ảnh rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.

Sau khi Chu Phàm đi rồi, Quế Phượng một mực không lên tiếng lại không nén được mà rơi nước mắt:

- A Phàm sẽ không sao chứ?

Chu Nhất Mộc trầm mặc rít hơi thuốc, sau đó nói:

- Không sao đâu, A Phàm rất thận trọng, nếu hắn không nắm chắc, sẽ không đi giết Trương Hạc, loại chuyện này chúng ta không nhúng tay vào được, vậy chỉ có thể tận lực không làm ảnh hưởng tới hắn, đi thôi, ra ngoài trốn một chút.

Lúc này đã là đêm khuya, mọi nhà đều đóng cửa tắt đèn, Chu Phàm mượn ánh sao ảm đạm trên trời lần mò đi tới.

Ở cách đó không xa, có mấy con đom đom chậm rãi bay lượn.

Đêm khuya ngày hè có một chút hàn ý.

Chu Phàm dựa vào ký ức, rất nhanh đã tới gần y quán của Trương Hạc, hắn đứng ở ngoài ba trượng, nhìn căn nhà trong bóng tối và cửa gỗ không nhìn rõ đó.

Trong phòng không có ánh đèn, dường như, đã chìm vào giấc ngủ.

Chu Phàm lẳng lặng nhìn một lúc, hắn lấy ra Khu Tà Đấu, lại rút trực đao ra, xoay Khu Tà Đấu, búng chỉ mực lên trên sống đao.

Xoẹt một tiếng, tia mực được búng lên sống đao lan ra, hình thành văn lộ hình hoa, trong đêm đen tỏa ra mặc quang, nếu không có ánh sao chiếu vào, là không thể nhìn thấy.

Lại liên tục vẩy hai chỉ mực lên trên thân đao, cùng chỉ mực lúc trước hình thành văn lộ càng lúc càng phức tạp trên thân đao, trực đao cũng hơi rung rung.

Thân đao màu trắng bạc giống như được khắc lên hoa văn màu đen tinh xảo nhất.

Ba ngấn mực tăng trưởng 240%, so với hai đạo Tiểu Diễm Phù chồng nhau thì uy lực còn mạnh hơn 80%!

Đây là thủ đoạn công phạt mạnh nhất trước mắt của Chu Phàm, đối mặt với kẻ địch không biết, hắn không câu cá, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ khinh thị Trương Hạc, sử ra thủ đoạn mạnh nhất của mình.

Chu Phàm cất trực đao vào vỏ, lại từ trong phù đại lấy ra Cấm Tà Phù đã cháy non nửa, dán lên trên cánh tay trái, Cấm Tà Phù quấn chặt vào cánh tay trái, nếu không phải Chu Phàm chủ động tháo xuống, Cấm Tà Phù này là rất khó rơi xuống.

Đạo phù lục này là đạo Mao phù sư đưa cho Chu Phàm, bởi vì Chu Phàm giết chết Câu Hồn Điểu, đạo Cấm Tà Phù này lại bị cháy non nửa, Mao phù sư cũng không lấy lại.

Chu Phàm dán Cấm Tà Phù là để đề phòng vạn nhất, lại xếp ngăn nắp mấy đạo phù lục, cởi xuống hồ lô rượu đỏ rực bên hông, hắn từ miệng hồ lô uống một ngụm nhỏ rượu, nhưng chỉ ngậm ở trong miệng chứ không nuốt vào.

Trực đao lại ra khỏi vỏ, mặc quang dung nhập vào trong bóng đêm.

Ánh mắt Chu Phàm biến thành lạnh lùng.

Trương Hạc, ta tới giết ngươi đây.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 29%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)