“Tâm địa vẫn phải cứng rắn lên, tiếp theo gặp phải tên vương bát đản nào giám âm mưu hại ta, không thể cứ một chùy giải quyết được, tiện nghi hắn, tìm một chỗ không có người, hảo hảo giáo dục một chút lại giết mới được.”
Đúng rồi, người thân trực hệ có nên buông tha hay không?
“Còn cả bằng hữu thân thiết, cùng với cả thân quyến của bằng hữu thân thiết nữa... Thôi bỏ đi, như vậy có phải là quá phiền phức không...”
Hắn tự lẩm bẩm vài câu, rồi lắc đầu, giơ Âm Thần Chùy lên, nhìn xuống dưới, nơi Tần Thiên Thanh đã gần như không còn hình người.
Dường như hắn không kìm nén được nỗi buồn của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây