Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 241:

Chương Trước Chương Tiếp

Công chúa xuất giá, Tuyên Đức Đế vừa vui mừng vừa không nỡ, nhưng trận tuyết lạnh giá này khiến vết thương cũ trên đùi ông lại đau nhói. Cùng cơn đau, khi thân thể còn khỏe mạnh thì ít nhiều có thể chịu đựng, có thể giả vờ như không có chuyện gì, nhưng tuổi lớn, thân thể mệt mỏi, rốt cuộc không chịu nổi căn bệnh cũ tra tấn người này.

Ngày mồng chín tháng chạp, trên triều văn võ bá quan đều đã đến đông đủ, thái giám đi ra sau điện bẩm báo với Tuyên Đức Đế, Tuyên Đức Đế dẫn theo Vương Ân không nhanh không chậm đi đến trước điện. Bởi vì chân đau khó nhịn, ông đi rất chậm, khi Tuyên Đức Đế chỉ cần vòng đến tiền điện, lại đi qua một ngạch cửa là có thể đi đến long ỷ thì đột nhiên trên đùi truyền đến một cơn đau đớn xuyên tim, cơn đau đến không hề dự liệu, đau đến mức khiến thân thể Tuyên Đức Đế lung lay, nếu Vương Ân không kịp thời đỡ lấy thì có thể sẽ bị ngã xuống đất.

Dù vậy các đại thần vẫn đồng thanh hít một ngụm khí lạnh, Triệu Hằng âm thầm nắm chặt tay, Cung Vương không được ổn trọng như hắn, gấp đến độ tiến lên vài bước, một tiếng “Phụ hoàng” khó nén nổi lo lắng.

Tuyên Đức Đế vừa mới đứng vững, liếc mắt thấy mọi người đang nhìn ông, đặc biệt là âm thanh dò hỏi kia của lão tứ, ánh mắt Tuyên Đức Đế trầm xuống. Ông biết ông già rồi, nhưng ông không muốn bị người khác nhìn ra, không muốn các thần tử cũng cảm thấy ông già rồi. Một đế vương, già rồi có ý nghĩa như nào?

Buông Vương Ân ra, Tuyên Đức Đế thẳng eo, chịu đựng chân đau muốn xuyên tim, dường như không có việc gì mà đi đến trước long ỷ.


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 15%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)