Quách Kiêu đã chết.
Sau khi hắn rời phủ công chúa một khoảng cách thì ám vệ ra tay, ngoài tiếng xé gió đầy sắc bén cùng với tiếng Quách Kiêu ngã xuống đất, trận bao vây diệt trừ này không khiến bất kỳ kẻ nào chú ý. Ám vệ như quỷ mị, nâng thi thể lau đi dấu vết, gió đêm thổi tan huyết tinh, con phố lại rơi vào âm u và yên tĩnh.
Thọ Vương phủ, Triệu Hằng bỗng nhiên tỉnh lại, nghiêng tai lắng nghe, ngoài cửa sổ có tiếng kêu của chim đỗ quyên, liên tục hai tiếng, ngắn ngủi và thô ách.
Triệu Hằng chậm rãi ngồi dậy, Tống Gia Ninh bên cạnh vẫn ngủ ngon lành, sau khi hồi kinh một năm, khuôn mặt khi ở đất Thục gầy gò giờ đã mượt mà trở lại, nàng vui vẻ, Triệu Hằng nhìn theo cũng thư thái. Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên lọn tóc của nàng, lại yên lặng nhìn một lát rồi mới đẩy ra màn lụa, mặc áo ngoài vào rời đi.
Phúc công công và Tông Trạch đang chờ ở bên ngoài, không cần nói chuyện với nhau, Triệu Hằng vừa ra bọn họ một trước một sau tự động dẫn đường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây