Duệ Vương không hề dự liệu té xỉu, khiến Duệ Vươmg phi đi cùng sợ hãi, lập tức giao hài tử cho nhũ mẫu, vội vàng đi theo thái giám đỡ Duệ Vương đến Sùng Chính Điện. Tết Thượng Nguyên tâm tình Tuyên Đức Đế không tồi, viết câu câu đố đèn đơn giản, chờ lát nữa các cháu trai cháu gái tiến cung đoán, đang nhìn câu đố đèn suy nghĩ xem có phải quá khó không, chợt nghe ngoài cửa đang loạn lên, có người gọi to Duệ Vương cái gì đó.
Khuôn mặt Tuyên Đức Đế trầm xuống đi ra ngoài, sau đó liền thấy đứa con thứ hai hiếu thuận nhất của ông được hai thái giám nâng tới, cả người hôn mê bất tỉnh, mặt xanh mét giống như trúng độc!
Thân hình lung lay, Tuyên Đức Đế không chịu khống chế lảo đảo lui về sau, được đại thái giám Vương Ân kịp thời đỡ lấy, còn có thái giám muốn chạy tới, Tuyên Đức Đế xua xua tay, trái tim hoảng loạn mệnh lệnh: “Thái y, truyền thái y!”
Lập tức có thái giám chạy như bay về phía Thái y viện, Duệ Vương được đỡ lên long sàng của thiên điện. Thái y chưa đến, Tuyên Đức Đế bệnh nhiều thành y, tự mình vạch đôi mắt của nhi tử lên xem xét, càng xem càng thấy giống trúng độc, vừa quay đầu liền thấy Duệ Vương phi quỳ trên mặt đất, vừa sợ hãi nhìn phụ tử bọn họ rơi nước mắt.
“Trước khi Nguyên Tiềm té xỉu, có chỗ nào không khỏe, có nói cái gì không?” Tuyên Đức Đế lạnh giọng thẩm vấn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây