Quân sứ thần lấy lễ, thần sự quân lấy trung.
Giữa quân và thần không chỉ đơn là là quyền và phục tùng. Khi Tuyên Đức Đế mới đăng cơ, ở biên cương liên tiếp thực hiện mưu quyền, cuối cùng cũng nắm quyền, nhưng khi đó những quyết sách của Tuyên Đức Đế anh minh, cho nên các đại thần đều phục ông, hai ba người không phục lúc này phần mộ có khả năng đã mọc cỏ dài. Nhưng từ sau khi Tuyên Đức Đế chinh chiến phương bắc lần đầu tiên, Võ An quận vương và hoàng thúc Tần Vương lần lượt vì ông mà chết, sau đó Bắc cương bại hai lần bởi quân Liêu, dân đất Thục loạn, mọi việc như vậy khiến Tuyên Đức Đế trong mắt các thần tử không còn thánh minh, bá tánh bên ngoài cũng đều nghị luận sôi nổi.
Mà tạo thành cục diện này căn bản ở việc Tuyên Đức Đế lộng quyền độc tài, nghe không vào những lời khuyên của thần tử. Một đại thần sợ ông, hai đại thần sợ ông, khi hơn phân nửa triều thần đều mang theo bất mãn thi nhau thượng tấu thì đến phiên Tuyên Đức Đế sợ hãi các thần tử, chỉ cần ông còn để ý thanh danh lưu sử sách, chỉ cần ông không muốn làm hôn quân, việc cấp bách trước mắt chính là ổn định những câu oán hận của các thần tử.
Chiến sự kết thúc, các thần tử không còn lo lắng nước mất nhà tan, thời điểm Tuyên Đức Đế có thời gian thở dốc, bọn họ cũng nhàn rỗi, bắt đầu chỉ trích, quở trách khuyết điểm của Tuyên Đức Đế, chuyện lớn chuyện bé tổng kết lại, có hai việc: Một là Tuyên Đức Đế tự kiểm điểm lại mình, cho triều đình và bá tánh một câu công đạo, hai là Tuyên Đức Đế già rồi, bệnh tật ốm yếu, vì giang sơn xã tắc cần phải lập thái tử.
Hai tòa núi lớn đè lên, Tuyên Đức Đế suýt chút nữa lại bị bệnh, sứt đầu mẻ trán, bỗng nhiên Tuyên Đức Đế nghĩ tới một người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây