Edit: Trầm Miên
Về kiếp trước, Tống Gia Ninh không tính toán nói cho bất kỳ kẻ nào. Khi còn bé giấu giếm mẫu thân là sợ dọa đến mẫu thân, đến lượt vương gia, Tống Gia Ninh càng không thể nói. Lần này bị Quách Kiêu bắt cóc, Tống Gia Ninh có chút lo lắng nếu vương gia truy cứu thì nàng sẽ bị lòi ra, nhưng nếu vương gia đã sớm nhìn ra được Quách Kiêu mơ ước nàng, ngược lại giúp nàng đỡ phải giải thích.
“Nghe nói, hắn cùng đường, nhảy vực?” Tống Gia Ninh dựa vào hắn, nhẹ giọng hỏi. Năm trước Quách Kiêu chết giả trong biển lửa, nàng tin là thật, khiếp sợ có, rơi lệ có, bây giờ một chút tình cảm huynh muội còn sót lại đã bị Quách Kiêu chặt đứt, khi lại nghe tin Quách Kiêu chết, Tống Gia Ninh cực kỳ bình tĩnh.
Đáy mắt Triệu Hằng hiện lên khói mù. Mộ Dung Chiêu nói, người nọ lôi kéo tiểu binh cùng nhau nhảy vực, đúng thật là anh dũng tự sát hay là muốn kéo theo cái đệm lưng, tìm một đường sống? Hơn nửa người nhảy vực rốt cuộc có phải là Quách Kiêu hay không?
“Là có người nhảy vực, nhưng Mộ Dung tướng quân không biết đối phương, ta tìm kiếm trên đất Thục, cũng chưa lục soát ra người khác.” Triệu Hằng vuốt cái gáy của nàng nói, đôi mắt nhìn nước sông, không có chút gợn sóng nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây