Kinh thành.
Lần giao chiến này của Đại Chu và Liêu Quốc, nguyên nhân gây ra là do Tuyên Đức Đế phát binh trước để lấy lại mười bốn châu U Vân, kết quả ba đường đại quân rơi vào thảm bại, quân Liêu vận may thế tới rào rạt tiến vào phía nam, trong lòng tướng sĩ Đại Chu còn cảm thấy sợ hãi, lúc đầu tình thế bất lợi với Đại Chu. Sau Thọ Vương lấy thân phận giám quân, trước ủng hộ sĩ khí lại quyết đoán khi lâm nguy, vài lần thảm bại của quân Liêu cơ hồ đều có công lao của Thọ Vương, Triệu Hằng chưa hồi kinh, bá tánh và quan viên trong kinh thành đã sớm khen ngợi hắn.
Triệu Hằng nổi bật, Duệ Vương là người đầu tiên không vui nổi, trong bốn vị hoàng tử, chỉ còn có hắn và lão tam tranh đoạt vị trí trữ quân, lão tam nước lên thì thuyền lên, dạn vọng của hắn tất nhiên sẽ bị rớt xuống. Dưới loại tình huống này, Duệ Vương nóng lòng muốn lập công, bởi vậy khi lâm triều nghe nói lão tam muốn mang binh đi đánh Thục, Duệ Vương liền không đứng yên được, lập tức bước ra khỏi hàng, tranh nhau muốn đi đất Thục. Thiết kỵ của Khiết Đan đều đã lui binh, hai mươi vạn bần dân bá tánh tạo thành phản quân của đất Thục kia còn khó đối phó sao? Cơ hội có thể nhẹ nhàng lập công như vậy, Duệ Vương đương nhiên muốn cướp đoạt.
Hành động chen chân vào của hắn ta liền có chút ý tứ tranh công, đại thần văn võ cúi đầu, yên lặng xem trò vui. Trước khi Thọ Vương ở chiếc trường lập công, trong lòng các thần tử khó tránh khỏi xem trọng Duệ Vương nhiều hơn một chút, dù sao Thọ Vương còn có tật ở miệng. Nhưng nay đã khác xưa, Thọ Vương có khẩu tật thuận lợi thống trị Hoàng Hà cũng thành công đánh lui Liêu binh, lập công lao vượt qua Duệ Vương vẫn luôn chuyên quản hình ngục, tương lai giang sơn vào trong tay ai còn chưa biết được, mọi người không dám dễ dàng đứng hẳn về một phía.
Phía trên long ỷ, Tuyên Đức Đế nhìn hai nhi tử đứng song song nhau, như có điều cân nhắc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây