Đầu tháng ba, Xu mật sứ Tào Du suất lĩnh chín vạn quân phía đông, ra roi thúc ngựa, mạnh mẽ như sấm giết đến Trác Châu, Trác Châu chiến đấu liều mạng nhưng vẫn không địch nổi, ngoan cố chống cự được một ngày thì phá thành bỏ chạy. Đây là nơi công chiếm đầu tiên của quân phía đông, Tào Du lập tức phái người truyền tin chiến thắng tới kinh thành, đại quân nghỉ ngơi một đêm, hôm sau Tào Du tiếp tục lãnh binh tiến thẳng đến U Châu.
Buổi trưa, Tuyên Đức Đế đang muốn nghỉ ngơi một lát, nghe nói có tám trăm dặm cấp báo, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, tiếp nhận cấp báo, ánh mắt đảo nhanh dòng chữ trên đó, mày Tuyên Đức Đế nhăn càng ngày càng sâu, tay đập cấp báo lên bàn, bực bội nói: “Quốc hoa tham công hỏng việc, nào có đạo lý đại quân đi trước lương thảo theo sau? Vạn nhất quân Liêu đốt lương thảo, quân cánh đông của trẫm......”
Nói đến một nửa, đột nhiên Tuyên Đức Đế đi nhanh ra bên ngoài, sai người lập tức khởi hành đi truyền khẩu dụ cho Tào Du, lệnh Tào Du mang binh đi đóng giữ Trác Châu, nhất là lương thảo, hai là đợi đại quân phía trung và phía tây, không được tự tiện tấn công U Châu.
Nhưng mà khoảng cách Trác Châu càng gần U Châu, đại tướng Liêu Quốc Gia Luật Hùng từ hôm qua đã nhận được tin tức Trác Châu bị bại trận, từ trong miệng bại tướng ở Trác Châu biết được Tào Du đang vội tấn công, lương thảo của Đại Chu còn chậm rãi đi ở đằng sau. Gia Luật Hùng đi đến trước bàn đặt bản đồ, ước chừng một khắc sau, đôi mắt nam nhân híp lại, gọi trưởng tử Gia Luật Chiếu tới, chỉ vào đèo ở sườn phía tây của Trác Châu: “Con mang 8Chương 000 :tinh binh từ đường nhỏ trong núi, âm thầm vòng đến sau sườn quân của Tào Du, tiến đến lương thảo Đại Chu, chỉ dốt lương thảo, không được tham chiến.”
Gia Luật Chiếu ôm quyền lĩnh mệnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây