Thời điểm Phùng Tranh dỗ dành Sở Vương uống thuốc, Tuyên Đức Đế thấy trưởng tử chịu uống thuốc thì nhẹ nhàng thở ra, quay người thấy một bên mặt sưng to của lão tam, ngày thường một thân thanh nhã phong độ của người trí thức, vừa nãy không màng tất cả mà liều mạng chế phục huynh trưởng, bị đánh cũng luôn bận trước bận sau, Tuyên Đức Đế lập tức đau lòng đứa con trai này, nói với Tống Gia Ninh: “Ở đây có trẫm trông coi, con đỡ Nguyên Hưu đi sương phòng đi, rửa mặt rồi bôi thuốc.”
Lão tam cũng một đêm không ngủ rồi.
Tống Gia Ninh đã sớm muốn kéo vương gia đi bôi thuốc, thấy vương gia lo lắng cho Sở Vương như vậy khiến nàng cũng không dám khuyên, bây giờ hoàng thượng đã lên tiếng, Tống Gia Ninh nhìn về phía trượng phu của nàng, vẻ mặt mang theo ý cầu xin. Quan tâm ca ca là chuyện đương nhiên, nhưng cũng không thể bỏ mặc bản thân, nhìn khuôn mặt kia đều bị sưng lên thành cái bánh bao, giống như một khối mỹ ngọc bị người khác dùng quyền đập vỡ nát.
Triệu Hằng đi đến trước cửa nội thất, xốc lên một góc mành, thấy huynh trưởng đang ngoan ngoãn uống thuốc, hắn mới hành lễ với Tuyên Đức Đế, dẫn theo vương phi rời đi, đằng sau có một thái y đi theo.
Triệu Hằng bị thương ngoài da, phải bôi thuốc tiêu sưng, sưng thành một cục to như vậy khi bôi cần phải nắm chắc lực đạo, thái y muốn tự mình bôi. Triệu Hằng vừa rồi chỉ một lòng nghĩ đến huynh trưởng, không để ý đến dung nhan của mình có ảnh hưởng hay không, bây giờ hắn bình tĩnh lại một chút, cảm thụ sự nóng rát đau đớn trên mặt, đoán được bây giờ trên mặt hắn trông vô cùng chật vật, hắn nói với Tống Gia Ninh: “Nàng tới.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây