Tống Gia Ninh đã lâu không đi xa nhà bằng xe ngựa, một mình nàng buồn bực ngồi tựa vào thành xe, lắng nghe tiếng hành quân đều đều và buồn tẻ ở bên ngoài cửa sổ, nàng không kìm lòng được nhớ đến nữ nhi đang ở nhà. Xe ngựa có chút xóc nảy, ngay lúc Tống Gia Ninh mơ màng sắp ngủ thì một tiếng vó ngựa từ đằng trước đến gần, xuyên qua khe hở của bức màn, Tống Gia Ninh thấy Thọ vương đang ngồi trên lưng ngựa.
Tống Gia Ninh hiểu biết Thọ vương, hắn thích mặc áo bào màu sáng, anh tuấn như trăng thanh gió mát, nhưng hôm nay vương gia xuất hành lại mặc một bộ trường bào màu đậm, hai tay nắm chặt dây cương, dưới chân đi đôi giày da đen, tư thế hiên ngang, bộ dáng giống như tướng quân đang mang binh đi đánh giặc. Với dung mạo và khí độ như vậy khiến Tống Gia Ninh ngừng suy nghĩ đến nữ nhi, nàng thấy hắn có vẻ như cũng đang nhìn vào bên trong xe, Tống Gia Ninh vội vàng ngồi thẳng dậy, nhấc lên một góc của màn cửa sổ lên.
Triệu Hằng giục ngựa đi đến, khắp nơi đều là cảnh xuân, tuy nhiên lại không bằng khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa đào lộ ra bên ngoài cửa sổ xe kia, đôi mắt hạnh ươn ướt long lanh như giọt sương mai, ánh mắt dường như mang theo chút hâm mộ.
Triệu Hằng không nói chuyện, hắn nghiêng người chỉ vào lối đi bên trái.
Tống Gia Ninh nhìn theo ngón tay của hắn, kinh ngạc khi thấy một rừng đào, mùa xuân là mùa ấm áp, hoa đào đều nở rộ. Lần đầu tiên nhìn thấy một rừng hoa như vậy, cơn buồn ngủ của Tống Gia Ninh lập tức đều tan biến hết, một tay vén bức màn đang che mình lên, ánh mắt bồi hồi nhìn rừng đào, cảnh xuân ở nơi này quả thật đẹp hơn hoa viên ở phủ Thọ vương nhiều lắm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây