Trong nội thất có tiếng chuông vang lên, Song nhi, Lục nhi cùng nhau đi vào hầu hạ, xuyên qua tấm màn lụa có thể nhìn thấy được vương phi đang ngồi ở trước giường, bên trong vương gia đang ôm tiểu quận chúa dựa vào đầu giường, lười biếng mãn nguyện. Cửa ải cuối năm đã gần đến, vương gia nghỉ ngơi, mấy ngày nay trên mặt vương phi luôn nở nụ cười, làm mấy người Song nhi cũng thấy vui vẻ theo.
“Vương gia, vương phi, bên ngoài tuyết rơi rồi.” Tỳ nữ vén màn, nhẹ giọng bẩm báo.
Tống Gia Ninh vừa xỏ giày thêu xong, nghe vậy vui vẻ ngó ra ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn nam nhân trên giường. Mùa đông tuyết rơi dày đặc cho nên cũng dễ dàng xảy ra các tai họa về tuyết, nhưng may mắn năm nay tuyết rơi đúng lúc, liên tục không có tuyết rơi cũng không phải chuyện tốt, tháng trước vương gia cũng bởi vì tuyết mùa đông năm nay chưa rơi mà lo lắng cho mùa màng năm tới, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy tuyết rồi, vương gia khẳng định sẽ rất vui đúng không?
Tuyết rơi, trong lòng Triệu Hằng như thiếu đi một thứ gì đó, hắn vui mừng cho bá tánh, đối với ánh mắt sáng ngời vui mừng của vương phi, Triệu Hằng rất rõ ràng, vương phi là đang vui vẻ vì hắn đã giải quyết được phiền não, giống như hỉ nộ ái ố của nàng cũng đều xoay chung quanh hắn. Động tác nàng vô ý làm ra, nhưng Triệu Hằng lại vô cùng hưởng thụ, cảm thấy tiểu vương phi của hắn thật sự để hắn ở trong lòng.
“Đi ngắm tuyết thôi.” Triệu Hằng nhìn nàng nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây